Yến Thanh còn chẳng hiểu nổi, tại sao một đạo sĩ được cho là bậc thầy bói toán lại có thể sống khốn khó đến vậy.
Đúng lúc này, một người đàn ông trung niên mặc áo bông cũ kỹ, râu ria lởm chởm, đang ngồi bên vệ đường bỗng hắt hơi một cái rồi dụi dụi mũi.
Ông ấy lẩm bẩm: "Chắc chắn là con bé đồ đệ ngoan của mình đang nhắc tới mình rồi."
Bên cạnh ông ấy đặt một cái bát sứt, cạnh đó là tấm biển ghi "Bói quẻ, xem mệnh."
Ngồi xổm trước cái bát là một cậu bé bụ bẫm, mặt mũi lem luốc, trông chừng năm tuổi. Hai bàn tay nhỏ chống cái đầu tròn xoe, mắt đảo liên tục nhìn người qua lại. Thỉnh thoảng, có người đi ngang tiện tay ném vài đồng vào bát.
Bụng cậu bé sôi lên, nó quay sang nhìn sư phụ đang ngáp dài, ngơ ngác hỏi: "Sư phụ ơi, bao giờ mình đi ăn cơm ạ?”
Người đàn ông uể oải mở mắt, nhìn cậu bé: "Lại đói rồi à?"
Cậu bé thành thật gật đầu: "Vâng, đói ạ."
Người đàn ông thở dài: "Sao mà ăn lắm thế nhỉ?"
Ông ấy mò trong cái túi vải đeo chéo màu trắng ra một cái bánh bao, đưa cho cậu bé: "Ăn đi, phần riêng cho con đấy."
Cậu bé vừa thấy lại là bánh bao, liền mếu máo: "Sao lại bánh bao nữa... Con muốn ăn thịt..."
Nghe vậy, người đàn ông định thu lại cái bánh bao nhưng cậu bé đã nhanh tay giật lấy.
Ông ấy lại thở dài: "Thằng nhóc này, không những ăn khỏe mà còn kén ăn nữa. Hồi xưa sư phụ dẫn sư tỷ con ấy à, có được cái bánh bao là nó mừng rỡ lắm rồi, nếu được ăn một tô mì gói thì nó vui cả ngày."
Chứ đâu có đòi ăn thịt bao giờ.
Ai ngờ nhặt được thằng nhóc này giữa đường, sắp ăn đến sạt nghiệp đến nơi rồi.
Nhìn cái thân hình mũm mĩm này xem, đúng là không miếng cơm nào ăn mà không béo.
Cậu bé nghe vậy, chớp chớp mắt, tò mò hỏi: "Sư phụ ơi, mì gói là gì ạ?"
Người đàn ông chợt im lặng, nhẩm tính trong đầu: Bánh bao năm hào một cái to, ăn no. Mì gói năm tệ một ly, không no mà còn dễ nghiện.
Lát sau, ông ấy nghiêm mặt nói: "Không phải thứ gì tốt đẹp đâu, cứ ăn bánh bao là tốt rồi, vừa ngon vừa bổ. Con ăn nhanh đi, ăn hết sư phụ vẫn còn."
Cậu bé lại hỏi: "Sư phụ, người cứ nhắc sư tỷ mãi, sư tỷ đi đâu rồi ạ? Mình không thể đến tìm sư tỷ ăn thịt sao?"
Người đàn ông bấm đốt ngón tay, nheo mắt: "Sư tỷ con ấy à, đang bận "vượt kiếp nạn", làm gì có thời gian mà dẫn con đi ăn thịt." Cậu bé nghe hiểu lơ mơ, mặt mày ủ rũ, đã mấy ngày liền toàn ăn bánh bao rồi.
Thấy cậu bé nhăn nhó, người đàn ông quan tâm hỏi: "Có muốn chấm thêm chút đường trắng không?"
Cậu bé vội gật đầu: "Có ạ!"
Người đàn ông liền lấy hũ đường trắng từ trong túi ra, rắc một ít lên bánh bao: "Cho con thêm mấy hạt nè, ăn từ từ thôi."
Nhìn lớp đường trắng trên mặt bánh, cậu bé cười tít mắt thỏa mãn, để lộ hai chiếc răng khểnh xinh xắn: "Con cảm ơn sư phụ, sư phụ tốt quá."
"Sư phụ cũng ăn đi ạ."
Người đàn ông lắc đầu: "Sư phụ không đói, không ăn, con ăn đi."
Người đi đường nhìn thấy cảnh này, trái tim như tan chảy, lại cảm động trước tình cảm "cha hiền con thảo", liền rút tờ một trăm tệ từ ví ra bỏ vào bát.
Người đàn ông cất tiền đi, thở dài thườn thượt, thu chẳng đủ chi.
Đợi cậu bé ăn xong hai cái bánh bao lớn, người đàn ông mới thu dọn đồ đạc, cười tủm tỉm nói: "Hôm nay Tết mà, đi, sư phụ dẫn con đi ăn thịt!"
Cậu bé vừa chén xong hai cái bánh bao: " Nhưng con vừa ăn no rồi mà."
Người đàn ông cười: "Không sao, sư phụ đang đói."
Cậu bé: "..." Khi bà Yến dắt hai cô con gái đã sửa soạn tươm tất từ trong sân ra, Yến Đình Chu đang nói chuyện với Yến Tu Văn. Bên cạnh, Yến Trăn buồn chán đá mấy viên sỏi dưới đất, còn anh em nhà họ Đỗ cùng sang ăn Tết thì đứng gần đó.
Nghe tiếng động, tất cả những người đàn ông đồng loạt ngoái nhìn.
Trong khoảnh khắc ấy, cả bọn gần như nín thở.
Đỗ Hằng Thanh trợn tròn mắt kinh ngạc, lần đầu tiên cậu ấy thấy có người mặc màu xanh lá lại thanh tao thoát tục đến thế. Nhất là với kiểu tóc tết đặc biệt kia, cô cứ như một mỹ nhân cổ điển bước ra từ bức tranh, đẹp đến nao lòng!