Đỗ Phong Thanh nghe xong, nhếch mép cười: "Anh sẽ coi đây là một lời khen em dành cho anh vậy."
Yến Thù thì thầm, đủ nhỏ để chỉ mình cô bé nghe thấy: "Mặt dày thật đấy..."
Thế nhưng, đôi khi mặt dày cũng là một loại bản lĩnh khó có.
Nếu là cô bé, chắc chắn đã ngượng c.h.ế.t rồi.
May mà chị gái cô không phải người tầm thường, vẫn ung dung đối phó được.
Tối hôm đó, cả bọn cứ như thể "cắm rễ" tại sạp ném vòng. Họ ném gần ba trăm lượt, vẫn không tài nào trúng được con gấu bông lớn kia. Đến cuối cùng, ông chủ thu về khoản lớn đến mức bản thân cũng thấy có chút áy náy, số tiền kiếm được từ nhóm người này đủ để mua mấy chục con gấu bông loại đó.
Lúc này, ông ta chỉ mong nhanh chóng đóng cửa về nhà với vợ con cho rồi.
Ông chủ thở dài thườn thượt, dứt khoát hạ con gấu bông lớn (mà giá nhập chỉ vỏn vẹn vài chục tệ) xuống, tặng luôn cho mấy vị khách "tay mơ" này.
Yến Thù thỏa mãn ôm con gấu bông to sụ, đắc ý giơ tay chữ V trước ống kính của Yến Trăn.
Ăn Tết xong, nhà họ Yến bắt đầu thu dọn đồ đạc, chuẩn bị trở về Vân Thành.
Xe của nhà họ Tô đã đỗ sẵn trước cổng, hôm nay họ sẽ cùng nhau về Vân Thành.
Lúc Yến Thanh cùng mấy chị em cô xách hành lý ra ngoài, họ thấy Tô Triệt đang đứng nói chuyện với một người nào đó ở khá xa, cách khoảng nửa dãy phố. Người kia bị Tô Triệt che khuất gần nửa người, nhưng vẫn có thể nhận ra đó là Hà Nhu.
Yến Thanh vừa liếc qua một cái, đã nghe thấy Yến Thù bên cạnh lên tiếng.
Yến Thù: "Cái cô Hà Nhu này đúng là âm hồn không tan mà."
Nhìn Tô Triệt, Yến Thù nhíu chặt mày, cảm thấy người anh hàng xóm lớn lên cùng cô từ nhỏ này ngày càng khó hiểu.
Người bình thường ai lại muốn dây dưa với Hà Nhu chứ?
Chị gái cô vừa xinh đẹp vừa thông minh đang ở ngay bên cạnh, vậy mà Tô Triệt chẳng thèm liếc lấy một cái.
Chẳng lẽ lên đại học rồi nên mắt nhìn người cũng kém đi?
Hay là gặp nhiều "hoa hồng nhung lụa" rồi nên muốn đổi vị sang "hoa trà dân dã"?
Vợ chồng nhà họ Tô cũng chứng kiến cảnh này.
Bà Tô vốn đang tươi cười, giờ mặt mày lập tức cứng đờ. Nhìn con trai mình nói chuyện với con bé đã bị nhà họ Yến thẳng thừng đuổi đi, sự khó chịu trong lòng bà đã lấn át mọi cảm xúc khác.
Con bé này đúng là không biết tự lượng sức mình, đến cả nhà bọn họ mà cũng dám tơ tưởng.
Bà Tô cố kéo khóe miệng, nở một nụ cười xã giao đúng mực, gọi Tô Triệt: "Triệt à, chuẩn bị đi rồi, còn không mau qua đây giúp hai em xách đồ."
Tô Triệt "Vâng" một tiếng, nhìn Hà Nhu trước mặt, cất chiếc điện thoại vừa dùng để thêm WeChat đi: "Có chuyện gì để sau hãy nói."
Thấy cậu ta định đi, Hà Nhu theo phản xạ đưa tay níu cậu ta lại: "Anh Tô... Anh nghĩ em có thi đỗ Vân Đại được không?"
Tô Triệt khẽ nhíu mày, nghĩ rằng dù sao động viên một câu cũng chẳng mất gì, bèn khẽ gật đầu: "Không vấn đề gì đâu, em cứ cố gắng hết sức nhé." Hà Nhu đứng tại chỗ, mặt hơi nóng lên, khẽ nói: "Em sẽ cố gắng, đợi em thi đậu Vân Đại, em sẽ đến tìm anh!"
Nhưng Tô Triệt đã chẳng ngoảnh đầu lại, rảo bước về phía cổng nhà họ Yến, đưa tay định xách hành lý giúp Yến Thù.
Yến Thù hừ khẽ một tiếng, không cho cậu ta cơ hội chạm vào: "Em tự có tay có chân."
Không giống mấy người nào đó, thiếu cả tay lẫn chân.
Nghe ra ẩn ý sâu xa trong lời Yến Thù, Tô Triệt mím chặt môi, rõ ràng là không vui: "Em nói chuyện đừng có xóc ó như vậy được không?"
Yến Thù bĩu môi: "Liên quan gì đến anh?"
Bà Tô ở bên cạnh huých nhẹ Tô Triệt một cái: "Còn không mau đi giúp em Thanh xách hành lý? Sao mà ù lì thế không biết..."
Bên kia, Yến Thanh một mình đang xách hai chiếc vali, trông nặng trịch chẳng biết bên trong đựng những gì.
Tô Triệt rõ ràng không hề muốn giúp Yến Thanh, nhưng lại không thể không nghe lời mẹ mình, đành phải miễn cưỡng bước về phía cô: "Để tôi giúp cô xách cho." Giọng nói lạnh lùng thờ ơ, cho thấy rõ sự bực bội trong lòng cậu ta.
Nhận ra vẻ không tình nguyện của cậu ta, Yến Thanh khẽ cong môi: "Không cần đâu, tôi sợ anh xách không nổi."