Bày Sạp Bói Toán, Bậc Thầy Huyền Học Kiếm Bộn Tiền

Chương 222

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~4 phút

Nói rồi, Yến Thù lại thở dài: " Nhưng mà tính tình cô ta tuy đáng ghét cũng khá đáng thương. Thím hai miệng thì nói thương con bé nhưng cũng chỉ chăm chăm vào chuyện học hành, chỉ mong dựa vào Yến Kiều Kiều để tranh giành chút thể diện."

Không giống mình, tuy không có cha mẹ ruột nhưng cha mẹ nuôi lại rất tốt.

"Chuyện cô Vệ ấy, chị còn nhớ không? Thím hai tuy không phải là cô Vệ nhưng cách dạy con của hai người lại rất giống nhau."

Hôm đó, những gì cô ấy thấy trong tiềm thức của Tạ Khải, có một khoảnh khắc, cô ấy dường như nhìn thấy bóng dáng của Yến Kiều Kiều.

"Em tuy ghét Yến Kiều Kiều nhưng cũng không mong cô ta gặp chuyện không may."

Lòng người đều làm bằng xương bằng thịt, một người sống sờ sờ như vậy, đã sống cùng mười bảy, mười tám năm, nói bây giờ mất tích mà không lo lắng chút nào là hoàn toàn không thể.

"Chị nói xem, nếu Yến Kiều Kiều cũng giống như Tạ Khải..."

Yến Thù không dám nói tiếp nữa.

Yến Thanh cười, xoa đầu Yến Thù. Ở tuổi này đã có thể phân biệt thiện ác, mà như Yến Thù, đối mặt với bao nhiêu ác ý vẫn giữ được sự trong trẻo trong tâm hồn thì quả thật không dễ tìm. "Thù Thù nhà chúng ta là hiểu chuyện nhất."

"Yên tâm đi, sẽ không xảy ra chuyện gì lớn đâu."

Lần mất tích này của Yến Kiều Kiều chưa hẳn đã là chuyện xấu, có lẽ đối với bản thân cô ta, ngược lại còn là chuyện tốt.

Mười ngày sau cuối cùng Yến Kiều Kiều cũng được tìm thấy. Sau khi bỏ nhà đi, cô ta đã đến một cô nhi viện ở ngoại ô để l. à.m t.ì.n.h nguyện viên tạm thời.

ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ

Lúc người nhà họ Yến tìm thấy, cô ta đang ngồi bên cạnh cầu trượt dưới bóng cây râm mát, lặng lẽ ngắm nhìn khoảng không vô định phía xa. Lũ trẻ xung quanh đang nô đùa ồn ào nhưng cô ta chỉ ngồi yên lặng ở đó, không biết đang suy nghĩ điều gì.

Vừa nhìn thấy con gái, thím Hai nhà họ Yến đã bật khóc ngay tại chỗ. Bà ta định chạy tới thì bị bà Yến ngăn lại: "Khoan đã, đừng làm con bé sợ."

Yến Thù đứng bên cạnh cảm thán, cô bé chưa từng thấy một Yến Kiều Kiều như thế này, hoàn toàn giống như biến thành một người khác.

Một dì làm việc ở cô nhi viện nói: "Cô bé này đến đây được khoảng một tuần trước rồi, cứ quanh quẩn ở gần đây. Viện trưởng của chúng tôi thấy con bé đói bụng lại không có chỗ nào nương thân nên mới cho ở lại đây phụ giúp công việc."

Thím Hai nhà họ Yến vừa nghe thế liền sốt ruột: "Nó chỉ là một đứa trẻ, một mình con bé thì làm được trò trống gì chứ?"

Yến Thù kéo Yến Thanh, khẽ thì thầm: "Mười tám tuổi đầu rồi mà vẫn cứ là trẻ con... Em thấy Yến Kiều Kiều rõ ràng là bị thím hai chiều quá thành hư đấy thôi."

Nghe thím Hai Yến cằn nhằn, người phụ nữ trung niên của viện tỏ vẻ khó chịu: "Nói là phụ giúp việc, chứ thật ra viện trưởng chúng tôi thương tình, cho cô bé ở đây ăn nhờ ở đậu, chứ có làm được việc gì nên hồn đâu?"

Bà ấy tiếp lời, giọng điệu đầy bất mãn: "Làm được cái gì? Gọi thì chẳng bao giờ thưa, nhờ múc canh cho bọn trẻ thì làm vỡ mất hai cái bát, còn tệ hơn cả đứa nhỏ mười tuổi trong viện này. Rốt cuộc thì chẳng giúp được gì, lại còn tốn thêm một suất ăn. Chẳng hiểu gia đình nào mà nuôi dạy ra một cô tiểu thư đến múc canh cũng không xong, chắc kiếp trước phải tu được phúc khí lớn lắm đây."

"Cũng may viện trưởng chúng tôi hiền lành tốt bụng, sợ một cô gái nhỏ tuổi ở nơi này lỡ đi lạc hay xảy ra chuyện gì không may, nên mới giữ lại trong viện. Mãi đến hôm nay mới có người nhà tìm đến."

Thím Hai Yến nghe đến bốn chữ "ăn nhờ ở đậu" thì làm sao mà nuốt trôi, bà ta gằn giọng: "Con gái tôi ăn uống bao nhiêu, lát nữa tôi tự khắc sẽ thanh toán đầy đủ cho các người!"

Nhà họ Yến bọn họ mà lại phải đến cái nơi tồi tàn, rách nát này để ăn chực uống nhờ sao? Nhìn xem, nơi này cũ kỹ ọp ẹp, sân vườn không có nổi một bức tường lành lặn, lại còn toàn là một đám trẻ con không được dạy dỗ đang la hét om sòm, ồn ào đến nhức óc.

Vừa nghĩ đến việc Kiều Kiều của bà ta đã phải chịu bao nhiêu khổ cực, gần mười ngày sống trong cái nơi như thế này, Thím Hai lại thấy lòng đau như cắt, xót xa khôn nguôi.

Bày Sạp Bói Toán, Bậc Thầy Huyền Học Kiếm Bộn Tiền

Chương 222