Bày Sạp Bói Toán, Bậc Thầy Huyền Học Kiếm Bộn Tiền

Chương 229

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~4 phút

Giọng Yến Tu Văn trầm xuống: "Tiểu Trương, điều tra xem con trai của Viện trưởng Phùng mất như thế nào. Còn cả năm người trong viện hồi năm 2006 đó, đều phải hỏi lại một lượt, xem họ có biết gì không.”

Tuy chưa thể chắc chắn đây có phải là một manh mối quan trọng hay không, nhưng có sự trùng hợp thì có thể dùng làm điểm đột phá cho cuộc điều tra.

Tiểu Trương vỗ ngực: "Rõ! Tôi đi điều tra ngay đây!"

Sau khi Tiểu Trương đi, Yến Thanh uống nước, khóe môi khẽ cong: " Tôi còn tưởng hôm nay chú út đưa tôi đến là muốn tôi bày trận gọi hồn như lần trước chứ."

Dù sao làm như vậy thì danh tính người c.h.ế.t cũng không cần phải điều tra vất vả đến thế.

Yến Tu Văn trầm giọng: "Chuyện đó không phải nên làm vào buổi tối sao?”

Yến Thanh cười cười: "Cũng đúng."

Hai người ăn cơm xong đi ra. Vừa hay nhìn thấy ngoài sân, Viện trưởng Phùng đang được mấy đứa trẻ vây quanh, đứa nào cũng gọi bà là mẹ Phùng một cách thân thiết, đầy yêu mến.

"Mẹ Phùng ơi, mẹ chơi với tụi con một lát đi mà!" Một cậu bé níu tay Viện trưởng Phùng nũng nịu.

Viện trưởng Phùng cười nói được, ngồi xổm xuống dùng tay lau vết đất trên mặt đứa trẻ, lại phủi đi bụi đất bám trên quần áo chúng do ham chơi. Qua nụ cười và cử chỉ của Viện trưởng Phùng, có thể thấy bà thực sự rất mực yêu thương những đứa trẻ này.

Yến Thanh đột nhiên lên tiếng hỏi: "Rất lâu trước đây, tôi từng nghe hai người bạn thảo luận về vấn đề thiện ác của bản chất con người."

Cô liếc nhìn Yến Tu Văn: "Chú út nghĩ sao, bản chất con người là thiện, hay là ác?”

Nghe vậy, Yến Tu Văn quay đầu nhìn cô. Giọng anh ta khẳng định: "Cô đang hỏi về sự thiện ác của những đứa trẻ này."

Yến Thanh cười: "Vâng."

Hai người không ai nói thêm gì nữa. Mãi đến khi chơi với bọn trẻ xong, Viện trưởng Phùng từ sân đi tới, gặp Yến Thanh, còn Yến Tu Văn đã đi đâu mất.

Yến Thanh lại lặp lại câu hỏi: "Viện trưởng Phùng ở cô nhi viện lâu như vậy, bà nghĩ sao, bản chất con người là thiện hay là ác?”

Viện trưởng Phùng hơi sững người, có chút thất thần, sau đó lại cười: "Hôm nay cô hỏi nhiều thật đấy."

"Câu hỏi nào cũng kỳ lạ hơn câu trước."

Yến Thanh cười cười: " Tôi chỉ thuận miệng hỏi thôi, nếu bà thấy đường đột thì có thể không cần trả lời."

Viện trưởng Phùng lại lắc đầu: "Thiện và ác là một vấn đề rất khó xác định, nhưng nếu chỉ nhìn từ góc độ trẻ con thì đơn giản hơn nhiều."

"Những đứa trẻ này giống như những tờ giấy trắng, những người xung quanh đều có thể thêm thắt điều gì đó lên tờ giấy trắng ấy."

Yến Thanh nhìn theo ánh mắt của Viện trưởng Phùng, hướng về những đứa trẻ đang đuổi bắt nô đùa trong sân, tiếng cười trong trẻo vui tai vang vọng.

Giọng Yến Thanh nhẹ nhàng, ngữ khí bình thản: "Vậy, Viện trưởng Phùng cũng từng thêm gì đó lên tờ giấy trắng sao?”

Viện trưởng Phùng sững sờ nhìn Yến Thanh, hồi lâu không nói nên lời.

Yến Thanh cũng không hỏi tiếp.

Mãi cho đến khi Yến Tu Văn quay lại, hỏi thêm một số chuyện liên quan đến mười bảy năm trước, hai người mới rời khỏi cô nhi viện.

Đêm đó, Viện trưởng Phùng lấy ra một cuốn sách cũ từ ngăn kéo đã khóa, bên trong kẹp một tấm ảnh.

Đầu ngón tay bà mân mê trên tấm ảnh, như thể đang nhớ lại chuyện của nhiều năm về trước.

Tấm ảnh đã ngả màu cũ kỹ, phía trên có tám đứa trẻ đang đứng, viện trưởng cũ đứng ở giữa, mặt sau ghi rõ năm tháng, chụp vào ngày 1 tháng 6 năm 2006.

Tại cục cảnh sát, Yến Tu Văn ngồi một bên xem tài liệu, bên cạnh còn có Yến Thanh đang giúp anh xử lý những việc lặt vặt. Các đồng nghiệp xung quanh thấy vậy đều hỏi: "Sếp Yến, sao hôm nay lại đưa người nhà đến đây thế?"

Lần trước đưa cô bé đến cũng phải nửa năm rồi ấy nhỉ?

Sự hiện diện của một cô gái trẻ bên cạnh dường như làm Yến Tu Văn bớt đi vài phần lạnh lùng, khó gần như thường lệ.

Nghe vậy, Yến Thanh ngước nhìn Yến Tu Văn, chờ xem anh sẽ ứng phó ra sao.

Ai mà lại dẫn theo một người trẻ tuổi đến đồn cảnh sát trong lúc làm việc chứ?

Yến Tu Văn lướt nhìn Yến Thanh đang chuyên chú đọc sách bên cạnh, giọng điệu bình thản: "Cô bé ở nhà chưa nhập học, không mang theo thì sợ bị lạc."

Bày Sạp Bói Toán, Bậc Thầy Huyền Học Kiếm Bộn Tiền

Chương 229