Yến Thanh vẫn chưa chắc Yến Tu Văn muốn mình làm gì, chỉ khẽ gật đầu: "Chắc là vậy ạ."
Yến Tu Văn đi phía trước quay đầu lại nhìn: "Còn không đi theo?"
Giọng nói trầm thấp, không rõ cảm xúc.
Hai người lúc này mới bước nhanh theo Yến Tu Văn. ...
Viện trưởng Phùng là một phụ nữ trung niên trông hiền từ, khoảng ngoài năm mươi, được bọn trẻ trong cô nhi viện trìu mến gọi là mẹ Phùng.
"Bà còn nhớ khoảng mười bảy năm trước, trong cô nhi viện có đứa trẻ nào bị mất tích không?" Viện trưởng Phùng suy nghĩ một cách nghiêm túc, rồi vẫn lắc đầu: " Tôi không nhớ, chắc là không có đâu. Nếu có trẻ mất tích, viện chúng tôi chắc chắn sẽ báo cảnh sát."
Tiểu Trương đã quen với câu trả lời kiểu này. Mấy ngày nay, đi hỏi thăm bao nhiêu người, từ viện trưởng cũ, nhân viên cũ, đến cả mấy đứa trẻ được nhận nuôi mười bảy năm trước, ai cũng nói vậy, không thu được gì.
Trong số tài liệu giấy tờ ít ỏi còn sót lại của cô nhi viện năm đó cũng ghi rõ, thời điểm đó trong viện chỉ có năm đứa trẻ.
Còn ba đứa trẻ bị chôn trong tường kia, cứ như thể đột nhiên xuất hiện từ hư không. Ánh mắt Yến Tu Văn dừng lại trên vài tấm ảnh hiếm hoi của năm đứa trẻ năm đó, hỏi: "Không có ảnh chụp chung của mọi người trong mấy năm đó sao?"
Theo lẽ thường, cô nhi viện mỗi năm đều sẽ chụp ảnh chung để làm kỷ niệm và lưu trữ hồ sơ.
Nhưng cô nhi viện này ảnh chụp chung của mười mấy năm trước lại không có một tấm nào.
Viện trưởng Phùng thở dài: "Không có, chỉ có mấy tấm ảnh này thôi."
Yến Thanh nhìn mấy tấm ảnh, trong đó có cả hình bóng của vị viện trưởng đang đứng trước mặt, tò mò hỏi: "Bà có con không ạ?"
Viện trưởng Phùng sững người, dường như không ngờ Yến Thanh lại đột ngột hỏi vậy: "... Cái này?"
Bà nhìn sang Yến Tu Văn và Tiểu Trương, không biết câu hỏi này có liên quan đến vụ án không.
Yến Tu Văn trầm giọng: "Cô ấy hỏi gì, bà cứ trả lời nấy."
Lúc này, Viện trưởng Phùng mới cất lời: " Tôi có một đứa con trai, nhưng cháu đã mất vì tai nạn mười mấy năm trước rồi."
Nhắc đến con trai, ánh mắt bà thoáng hiện lên nét buồn thương.
Ra khỏi văn phòng viện trưởng, ba người ngồi ăn cơm trong nhà ăn nhỏ. Tiểu Trương hiếu kỳ hỏi: "Cô Yến, sao cô lại đột nhiên hỏi viện trưởng có con không vậy?"
Yến Thanh chọn vài tấm ảnh, nhẹ nhàng đặt xuống trước mặt hai người. Cô chỉ vào một bức ảnh cận cảnh Viện trưởng Phùng đang ôm một đứa bé ở cô nhi viện, giải thích: "Trong mấy tấm ảnh này, Viện trưởng Phùng đều đeo một chiếc vòng tay gỗ. Trước đây tôi từng thấy có người đeo loại vòng có hoa văn đặc biệt này. Vòng này do người mẹ đeo, với ý niệm cầu bình an cho đứa con vốn thể trạng yếu ớt, vốn là một tục lệ địa phương."
"Kiểu vòng này không được phép tháo xuống tùy tiện vì bị cho là mang lại điềm xui rủi."
Nói rồi, cô lại lật thêm vài tấm ảnh khác đặt cạnh: " Nhưng các anh xem, những năm sau đó, Viện trưởng Phùng lại không còn đeo chiếc vòng ấy trong các bức ảnh."
"Cho nên tôi đoán bà ấy từng có con, và trong khoảng thời gian này có lẽ đã xảy ra chuyện không may, đứa bé qua đời."
"Sau khi con mất, Viện trưởng Phùng mới tháo chiếc vòng tay đó."
Nghe Yến Thanh nói vậy, Yến Tu Văn và Tiểu Trương lúc này mới chăm chú nhìn lại những bức ảnh có Viện trưởng Phùng. Quả nhiên, trong các tấm hình chụp trước năm 2006, bà đều đeo vòng, nhưng từ sau đó thì hoàn toàn biến mất.
Hơn nữa, nhìn ảnh cũng thấy, sau năm 2006, nụ cười của Viện trưởng Phùng cũng trở nên thưa thớt hẳn, phải rất lâu sau mới dần tươi tắn trở lại.
Tiểu Trương giơ ngón tay cái với Yến Thanh, tấm tắc khen: "Cô Yến, cô quan sát tinh tế thật! Nếu sau này cô về cục chúng tôi làm, mấy vị tiền bối lão làng trong ngành chắc chắn sẽ tranh nhau giành cô về đội đấy!"
Yến Thanh chỉ khẽ mỉm cười, không đáp lời.
Yến Tu Văn ngồi bên cạnh lật xem từng tấm ảnh. Thời điểm ba bộ hài cốt bị xây vào tường là khoảng năm 2006, cùng lúc đó, con trai của Viện trưởng Phùng, người cũng đang làm việc tại cô nhi viện, lại gặp tai nạn qua đời.
Quá nhiều trùng hợp.