Bày Sạp Bói Toán, Bậc Thầy Huyền Học Kiếm Bộn Tiền

Chương 234

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~4 phút

Trong giấc mơ, Yến Thanh chỉ cảm thấy một luồng khí mát lạnh len lỏi khắp cơ thể, từ từ bao bọc lấy mình. Cảm giác mát mẻ vô cùng dễ chịu, dần dần làm dịu đi sự cuộn trào nóng bức trong người cô.

Khi cảm giác mình sắp hoàn toàn chìm đắm trong sự mát lạnh đó, Yến Thanh chợt giật mình nhận ra có điều gì đó không ổn, đột ngột mở bừng mắt.

Bàn tay Yến Tu Văn chưa kịp rút về đã bị Yến Thanh bất ngờ tỉnh giấc và nắm chặt lấy.

Bốn mắt chạm nhau, vẻ cảnh giác trong mắt cô vẫn chưa tan đi. Nhìn Yến Tu Văn trước mặt, cô trầm giọng hỏi: "Rốt cuộc chú là ai?"

Ánh mắt Yến Tu Văn không thể né tránh, bàn tay anh vẫn bị Yến Thanh nắm chặt, không tài nào rút ra được.

Một lúc sau, đối mặt với vẻ kiên quyết không lùi bước của Yến Thanh, Yến Tu Văn hỏi ngược lại: " Tôi thì có thể là ai?"

Yến Thanh hơi sững người. Từ khi cô biết Yến Tu Văn, anh vẫn luôn là Yến Tu Văn. Nếu anh không phải Yến Tu Văn, thì có thể là ai khác được chứ?

Nhưng trực giác của cô hiếm khi sai. Yến Tu Văn mà cô tiếp xúc dạo gần đây, cảm giác có một chút khác biệt so với ấn tượng ban đầu.

Chẳng lẽ lại có hai Yến Tu Văn sao?

Thế nhưng Yến Thù chưa bao giờ nhắc đến việc nhà họ Yến còn có người cậu tư nào cả. Giọng điệu hai người vẫn giữ vẻ bình tĩnh, nhưng ánh mắt chạm nhau lại ngập tràn sự căng thẳng như dây đàn.

Đúng lúc này, cửa kính xe bị gõ nhẹ, giọng Yến Trăn vọng vào từ bên ngoài: "Trong xe có ai không? Nếu không có thì tôi gọi quản gia ra dời xe nhé."

Chỉ thấy khuôn mặt to lớn của Yến Trăn áp sát vào cửa kính xe, cố gắng nhìn vào trong xem rốt cuộc có ai. Nhưng kính xe là loại chống nhìn trộm nên anh ta chẳng thấy gì.

Hai người trong xe: "..."

Yến Thanh đành phải buông tay Yến Tu Văn ra.

Khi hai người xuống xe, Yến Trăn xuất hiện không đúng lúc, thắc mắc: "Chú út, hai người làm gì trong xe mà lâu thế không xuống?"

Yến Thanh liếc nhìn anh ta, một lần nữa tự hỏi, rốt cuộc Yến Trăn làm thế nào mà thi đỗ được vào Vân Đại.

Hai người nối bước nhau vào cổng nhà họ Yến, bỏ lại Yến Trăn một mình đứng hóng gió ngoài cửa, chẳng ai thèm để ý đến anh ta.

Trong phòng khách, Yến Thù đang nằm dài trên sofa xem TV. Yến Trăn vỗ vai cô từ phía sau, nhìn hai người vừa lên lầu vào phòng, nhỏ giọng hỏi: "Em có thấy chú út và Yến Thanh hơi lạ không?"

Lời nói của Yến Trăn, Yến Thù trước nay chỉ tin một nửa.

Cô không quay đầu lại: "Lạ chỗ nào?" Yến Trăn cũng không cảm thấy mình bị đối phó cho qua chuyện: "Anh mấy lần xuống nhà buổi tối đều thấy em Thanh nấu mì cho chú út ăn, mà em ấy chưa bao giờ nấu cho anh cả!"

Yến Thù tiện tay lấy một quả táo cắn: "Chị ấy nấu mì cho chú út, một bát năm nghìn tệ đấy, anh trả nổi không?"

Yến Trăn xoa cằm: " Đúng là trả không nổi..."

Vốn tưởng cô em gái này hét giá đã là quá đáng rồi, không ngờ cô chị kia hét giá còn... trên trời hơn.

Yến Trăn liên tục lắc đầu, chú út đúng là người dễ bị "chặt chém" quá đáng mà.

"Không phải, không phải, ý anh là vừa rồi ở cửa anh thấy chú út với em ấy ở trong xe, mãi không chịu xuống, anh hỏi mà cũng không thèm trả lời. Em mau phân tích cho anh xem chuyện này là sao."

Anh ta vỗ liên tiếp mấy cái vào vai Yến Thù.

Yến Thù: "Chắc là thấy anh ồn ào quá, không muốn để ý đến anh thôi."

Yến Trăn lập tức nhíu mày: "Em đừng có nói qua loa với anh thế."

Nghe vậy, Yến Thù lúc này mới quay đầu lại, liếc anh ta một cái, ngạc nhiên: "Không ngờ anh cũng nhận ra là em đang nói qua loa với anh đấy."

Yến Trăn: "?"

Mình ngốc đến vậy sao?...

Ngày hôm sau, viện trưởng Phùng bị đưa đến cục cảnh sát để lấy lời khai.

"Bà Phùng Minh Thúy, chúng tôi điều tra được con trai bà đã qua đời mười bảy năm trước do lên cơn hen suyễn. Xin hỏi hôm đó, con trai bà đã gặp chuyện như thế nào?"

Nhắc đến người con trai đã mất, viện trưởng Phùng rõ ràng suy sụp tinh thần. Một lúc lâu sau, bà mới chậm rãi kể lại.

Bày Sạp Bói Toán, Bậc Thầy Huyền Học Kiếm Bộn Tiền

Chương 234