" Tôi có ăn học, trước đây thường dạy chữ cho bọn trẻ trong viện. Chồng tôi ngày thường bận rộn nên tôi hay đưa con trai đến cô nhi viện cùng.
Hôm đó thằng bé ham chơi, chạy vào nhà kho chứa đồ lặt vặt ở sân sau, tự nhốt mình trong đó không ra được. Lúc đó tôi đang bận rộn, cứ nghĩ nó đang chơi với những đứa trẻ khác..."
Nước mắt lặng lẽ lăn dài trên khóe mắt viện trưởng Phùng. Bà đưa tay lau, giọng nghẹn ngào: "Không ngờ thằng bé lại gặp chuyện...
"Đợi đến lúc đưa được đến trạm y tế thì đã không cứu được nữa rồi."
Tiểu Trương nhíu chặt mày: "Con trai bà không mang theo thuốc bên mình sao?"
Cậu đã hỏi người ở trạm y tế, thông thường bệnh nhân hen suyễn đều mang theo thuốc bên người để phòng ngừa khi lên cơn. Trẻ nhỏ cũng sẽ được cha mẹ hướng dẫn cách dùng thuốc.
Lúc xảy ra chuyện, Phùng An đã chín tuổi, chắc chắn cha mẹ đã dạy thằng bé cách dùng thuốc khi lên cơn.
Viện trưởng Phùng che mặt khóc nức nở: "Lúc nó nô đùa với những đứa trẻ khác đã vô tình làm rơi mất thuốc ở bên ngoài, không mang theo bên người... Nhớ lại chuyện của con trai mười bảy năm trước, viện trưởng Phùng dường như nhớ rõ mồn một từng chi tiết. Điều này khiến người ta không khỏi suy nghĩ sâu xa.
Khi buổi lấy lời khai kết thúc, viện trưởng Phùng từ phòng thẩm vấn đi ra, vừa hay gặp Yến Thanh đang đi theo sau Yến Tu Văn.
Nhìn thấy Yến Thanh, khoảnh khắc bốn mắt chạm nhau, bà nhớ lại câu nói của Yến Thanh ở cô nhi viện.
"Viện trưởng Phùng cũng từng thêm gì đó vào tờ giấy trắng sao?"
Ánh mắt cô gái trong trẻo, giọng nói rất bình thản nhưng lại khiến lòng bà hoảng loạn, giống như bí mật ẩn sâu trong tâm khảm bị dễ dàng nhìn thấu. Khoảnh khắc lướt qua nhau, bà bỗng căng thẳng một cách khó hiểu, bàn tay bất giác nắm chặt thành quyền, móng tay bấm sâu vào lòng bàn tay.
Mãi cho đến khi ra khỏi cục cảnh sát, bà vẫn còn chìm trong nỗi hoang mang sợ hãi như bị người khác nhìn thấu nội tâm lúc nãy. ...
Tiểu Trương: "Bà Phùng Minh Thúy này, chi tiết ngày con trai gặp chuyện mười bảy năm trước mà bà ta vẫn nhớ rõ mồn một. Vừa rồi đau lòng như vậy, đủ thấy bà ta yêu thương đứa con trai này đến nhường nào. Nếu bà ta biết Phùng An gặp chuyện là do bị ba đứa trẻ kia nhốt trong phòng thì làm sao có thể bỏ qua cho chúng được."
Nghe Tiểu Trương nói, một đồng nghiệp khác cũng gật đầu tán thành: "Tuy nói là lỗi vô ý của bọn trẻ nhưng trong mắt Phùng Minh Thúy, chính ba đứa trẻ này đã hại c.h.ế.t con trai bà ta."
"Hơn nữa, hồi đó bao nhiêu người ở cô nhi viện đều nói dối, biết đâu họ đang che giấu sự thật rằng Phùng Minh Thúy đã g.i.ế.c người."
Tiểu Trương quay sang nhìn Yến Tu Văn, người nãy giờ vẫn im lặng: "Sếp, anh nghĩ sao?”
Yến Tu Văn trầm giọng đáp: "Về việc Phùng An bị ba nạn nhân nhốt trong phòng, hiện tại vẫn chưa có bất kỳ bằng chứng nào xác nhận Phùng Minh Thúy có biết chuyện đó hay không.”
Ý anh là, nếu Phùng Minh Thúy không hề hay biết, động cơ gây án sẽ không có cơ sở.”
Tất cả mọi người ở cô nhi viện đều nói dối, điều đó chỉ có thể chứng tỏ chính cô nhi viện có vấn đề. Nếu không ai chịu đứng ra, vụ án này sẽ mãi là một vũng nước đục không đáy.”
Tiểu Trương thở dài thườn thượt: "Những vụ án tồn đọng lâu năm thế này, đúng là khó giải quyết nhất.”
Cô nhi viện năm đó đã phi tang mọi tài liệu, lời khai của nhân viên cũng được "thống nhất" từ mười mấy năm trước. Chứ đừng nói đến bằng chứng g.i.ế.c người, gần như chẳng còn gì sót lại.”
Không có bằng chứng, thiếu cả nhân chứng, vụ án này xem ra đã rơi vào bế tắc.”
Dù bây giờ họ đều biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng suy cho cùng, tất cả cũng chỉ là phỏng đoán.”
Yến Tu Văn mím nhẹ đôi môi mỏng: "Chúng ta chia nhau ra, đi thẩm vấn lại lần nữa.”
"Việc đã làm, dù thời gian có trôi qua bao lâu, nhất định cũng sẽ để lại dấu vết.”
Tiểu Trương đáp: "Vâng, sếp.”
Yến Tu Văn cùng Tiểu Trương đến Vân Đại, gặp Lâm Tâm – cô sinh viên đang theo học cao học chuyên ngành Luật tại đây.
Lâm Tâm có vóc dáng khá cao, gần mét bảy, nhưng gương mặt cô ta ít khi nở nụ cười. Khi bị hỏi chuyện, cô ta lộ rõ vẻ sốt ruột, khó chịu.