Bày Sạp Bói Toán, Bậc Thầy Huyền Học Kiếm Bộn Tiền

Chương 236

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~4 phút

"Các anh cảnh sát, những gì tôi biết và có thể nói, tôi đã kể hết rồi. Các anh tìm tôi còn muốn gì nữa đây?”

Mấy ngày nay cô ta đã bị phía cảnh sát tìm gặp đến ba lần, khiến bạn bè trong lớp xì xào bàn tán không ngớt.”

Ở trường mà thường xuyên có người của Cục Cảnh sát tìm đến thì thật sự không phải chuyện tốt lành gì.”

Tiểu Trương đứng cạnh, gương mặt lạnh tanh, thầm nghĩ: "Mấy người các cô mà chịu nói thật hết, thì bây giờ còn cần chúng tôi tìm đến năm lần bảy lượt thế này sao?”

Tiểu Trương chỉ thiếu điều nói toạc suy nghĩ trong lòng ra: "Ai mà chẳng bận rộn cả. Nếu không phải muốn phá án sớm, ai thèm cứ dăm bữa nửa tháng lại chạy tới đây, đến cơm còn chưa kịp ăn chứ?”

"Có thời gian đó thà ở nhà đánh một giấc ngủ vùi còn sướng hơn!”

Yến Tu Văn trầm giọng nói: "Chúng tôi cần bổ sung một số chi tiết mà trước đây có thể đã bỏ sót.”

Lâm Tâm liếc nhìn anh ta, ánh mắt dừng lại trên cô gái trẻ trông không mấy nổi bật đứng phía sau. Đôi mắt cô gái trong veo đến lạ, dường như có thể xuyên thấu nội tâm người khác.”

Ánh mắt cô ta dừng trên Yến Thanh một lát, rồi lạnh lùng quay sang Yến Tu Văn: "Hỏi chuyện thì được, nhưng cô ấy phải đi chỗ khác.”

Yến Thanh lại chẳng thấy có gì to tát. Đối phương đã yêu cầu mình tránh mặt, vậy thì cô tránh thôi. Cô khẽ gật đầu với Yến Tu Văn rồi xoay người bước ra ngoài.”

Tiểu Trương thầm lẩm bẩm: "Rõ ràng là có tật giật mình mà. Nếu có cô Yến ở đây, chắc chắn cô ấy sẽ nhìn ra điều gì đó ngay.”

Sau khi Yến Thanh khuất bóng, Yến Tu Văn nhìn Lâm Tâm: "Chúng ta bắt đầu được chứ?”

Lâm Tâm gật đầu chấp thuận.”

Tiểu Trương bên cạnh nhanh chóng cầm chắc cây bút trên tay.”

Yến Tu Văn hỏi: "Trước đây cô từng nói Phùng Minh Thúy là cô giáo dạy viết chữ ở cô nhi viện. Bà ấy có một người con trai tên Phùng An, cô còn có ấn tượng gì về cậu bé không?"

Lâm Tâm thờ ơ đáp: "Có chút ấn tượng. Mỗi lần dì Phùng đến viện, bà ấy đều dẫn theo cậu ấy.”

"Cô còn nhớ rõ Phùng An đã gặp chuyện gì năm đó không?"

Yến Tu Văn không ngừng quan sát lời nói, cử chỉ và biểu cảm của Lâm Tâm.”

Lâm Tâm: " Tôi chỉ nhớ lúc đó mọi người đang ăn tối, dì Phùng bỗng đi khắp nơi tìm Phùng An, cuối cùng thì tìm thấy cậu ấy trong nhà kho ở sân sau.”

"Lúc đó, dì Phùng đã phản ứng như thế nào?"

Lâm Tâm: "Bà ấy khóc rất thảm thiết. Viện trưởng cũ đã nhanh chóng gọi xe đưa Phùng An đến trạm xá cấp cứu.”

"Làm sao cô biết Phùng An đã chết? Có ai nói cụ thể cho cô biết không?"

Lâm Tâm lắc đầu: "Sau này, dì Phùng một thời gian dài không đến viện, Phùng An cũng không xuất hiện nữa, nên chúng tôi đoán là cậu bé đã xảy ra chuyện rồi.”

Yến Tu Văn lặng lẽ gật đầu.”

Sau một hồi hỏi chuyện, Yến Tu Văn dẫn Tiểu Trương rời khỏi. Yến Thanh vẫn kiên nhẫn đợi ở ngay cửa ra vào.”

Khi rời đi, Yến Thanh mơ hồ cảm thấy có ánh mắt đang dõi theo mình. Cô bất giác quay đầu lại theo bản năng, ánh mắt chạm phải Lâm Tâm, người đang đứng dậy ở bên trong, nhìn chằm chằm về phía cô.”

Ba người vừa đi khỏi, sắc mặt Lâm Tâm mới dần khá hơn. Cô ta lấy điện thoại từ trong túi ra, ngón tay thoăn thoắt nhấn màn hình, rồi hạ giọng nói khẽ vào mic: "Bọn họ lại đến, hỏi chuyện Phùng An năm đó. Tôi vẫn nói như cũ, các cậu tự chú ý nhé...”

Đi trên con đường rợp bóng cây trong khuôn viên Vân Đại, Tiểu Trương tò mò hỏi Yến Tu Văn: "Sếp, những câu hỏi này trước đây chúng ta đều đã hỏi rồi, sao hôm nay anh lại muốn hỏi thêm lần nữa vậy?”

"Lần này, câu trả lời của Lâm Tâm nghe có vẻ nhiều chi tiết hơn lần trước, nhưng thực ra lại không khác biệt là mấy.”

"Trước đó, sếp từng nói tạm thời đừng để cô nhi viện biết họ đã điều tra ra thân phận của ba bộ hài cốt kia, phải chờ đợi. Em hiểu rằng sếp sợ đánh rắn động cỏ, sẽ cho đối phương thêm thời gian để chuẩn bị đối phó.”

"Phải đợi đến khi có bằng chứng hoặc một tiến triển mới mang tính đột phá, rồi mới đánh úp khiến họ không kịp trở tay.”

" Nhưng hôm nay thì em thật sự không tài nào hiểu nổi.”

Yến Thanh trầm giọng lên tiếng: "Anh có phát hiện ra điểm bất thường nào trong hai lần trả lời của cô ta không?”

Nghe vậy, Tiểu Trương nghiêm túc suy nghĩ một lúc rồi lắc đầu: "Em không chú ý lắm. Chúng tôi hỏi gì cô ta đáp nấy, cơ bản chẳng có vấn đề gì, câu cú cũng mạch lạc, rõ ràng.”

Bày Sạp Bói Toán, Bậc Thầy Huyền Học Kiếm Bộn Tiền

Chương 236