May mà mẹ Mạc chỉ lật xem mỗi album ảnh, và may mắn hơn nữa là trong đó, tất cả những tấm hình các anh chàng cao ráo, đẹp trai cô cất giữ đều đã đặt chế độ riêng tư. Nếu không, có lẽ ngay trong đêm thất đầu tiên ấy, cô đã phải sống dậy từ nấm mồ mất rồi.
Thế là ổn rồi, giờ cô có thể yên tâm đi đầu thai.
Mạc Hoan nhìn mẹ, giọng khẩn khoản: “Mẹ ơi, những gì con dặn mẹ, mẹ tuyệt đối đừng quên nhé."
Dường như cảm nhận được con gái sắp ra đi thật sự, mẹ Mạc rưng rưng gật đầu: "Mẹ sẽ đốt thật nhiều vàng mã cho con, con nhất định phải đầu thai vào một nơi tốt nhé."
Hai mẹ con bịn rịn chia tay. Mãi đến khi Mạc Hoan hoàn toàn khuất dạng, Yến Thanh mới khoan khoái vươn vai, ngáp dài một tiếng, rồi thổi tắt ngọn đèn và thu dọn đồ nghề vào lại túi.
Mẹ Mạc đứng bên cạnh nhìn quanh quất bốn phía, sau khi chắc chắn không còn thấy bóng dáng con gái mình nữa, bà mới mắt hoe đỏ hỏi: "Đại sư, con gái tôi đã đi đầu thai rồi phải không?”
Yến Thanh gật đầu khẳng định: " Đúng là đã đi đầu thai rồi, dì cứ yên tâm."
Mẹ Mạc liên tục cảm ơn. Đỗ Hằng Thanh đứng cạnh, khuôn mặt đầy đắc ý, nói: "Cháu đã nói là cô ấy lợi hại mà, cháu đâu có lừa ai bao giờ."
Con gái cuối cùng cũng có thể yên tâm đi đầu thai, mẹ Mạc xúc động cười ra nước mắt: " Đúng vậy, đại sư thật sự rất lợi hại, dì phải cảm ơn cô nhiều lắm."
Giữa bầu không khí cực kỳ tốt đẹp và đầy cảm xúc đó, Yến Thanh thản nhiên đứng bên cạnh, rút điện thoại ra mở mã QR nhận tiền, khuôn mặt tươi cười nói: "Không cần cảm ơn đâu ạ, cứ trả tiền là được rồi."
Đỗ Hằng Thanh: "..." Nếu không biết Yến Thanh là người nhà họ Yến, chắc cậu ta đã nghi ngờ liệu cô có phải là kiểu người bữa đói bữa no, phải lăn lộn kiếm tiền mưu sinh đến mức này không.
Sau khi nhận tiền xong, Yến Thanh vừa bước ra khỏi cổng nhà họ Đỗ thì bắt gặp Đỗ Phong Thanh đang trở về.
Đỗ Phong Thanh vừa chợp mắt được một lát trên xe. Mấy ngày gần đây, các vụ án chồng chất khiến anh phải xử lý liên tiếp, tối qua cũng vì thế mà không được ngon giấc. Lúc này vừa bước xuống xe, trông anh có vẻ mệt mỏi, đôi mắt vốn thường ngày hay ánh lên ý cười giờ đây lại có chút u ám, thiếu sức sống. Nhưng khoảnh khắc đối mặt với Yến Thanh, đôi mắt tưởng chừng mờ mịt ấy lập tức sáng bừng lên: "Yến Thanh, thật trùng hợp."
Yến Thanh quay đầu liếc nhìn căn biệt thự bề thế phía sau lưng anh, thản nhiên đáp: "Không trùng hợp đâu, nhà anh ở đây mà."
Khóe môi Đỗ Phong Thanh khẽ nhếch lên, đôi mắt đào hoa quyến rũ hơi cong lại, ẩn chứa ý cười: "Cũng có thể anh sẽ không ở đây nữa."
Yến Thanh nhướng mày: "Anh Đỗ định chuyển nhà à?”
Đỗ Phong Thanh cười nhẹ, trả lời: "Tạm thời anh chưa có ý định đó, nhưng nếu em thích, anh có thể tặng em một căn."
Việc tặng nhà cho người khác qua lời anh ta nói ra cứ nhẹ bẫng như thể đang tặng một bó rau vậy. Điều này không khỏi khiến Yến Thanh nhớ lại, lúc mới quen Đỗ Hằng Thanh, cậu ấy cũng từng bỗ bã nói muốn xây cho cô một ngôi chùa.
Đúng là anh em ruột có khác!
Yến Thanh khẽ mỉm cười: "Tấm lòng của anh Đỗ, tôi xin nhận."
Hai người đang nói chuyện thì Đỗ Hằng Thanh từ trong nhà vội vã chạy ra, trên tay còn xách một túi đồ ăn khá lớn: "Yến Thanh, cậu cầm..."
Khoảnh khắc nhìn thấy Đỗ Phong Thanh, lời nói của cậu ta lập tức nghẹn lại trong cổ họng. Đỗ Hằng Thanh quay phắt sang nhìn anh trai, giọng điệu tỏ rõ vẻ chán ghét: "Sao chỗ nào cũng có mặt anh thế hả?"
Cái giọng điệu ghét bỏ của cậu em ruột không thể nào rõ ràng hơn được nữa. Nghe vậy, Yến Thanh khẽ nhếch môi cười: "Xem ra anh Đỗ đúng là nên chuẩn bị đổi nhà rồi."
Đỗ Phong Thanh lại chẳng hề bối rối chút nào, trong đôi mắt hơi cong lên ấy chỉ phản chiếu duy nhất hình bóng Yến Thanh trước mặt: "Vậy anh đi hỏi xem nhà ngay cạnh nhà em có bán không."
Đỗ Hằng Thanh đảo mắt khinh bỉ, lẩm bẩm: " Đúng là không biết xấu hổ mà!"
Còn muốn làm hàng xóm với người ta nữa chứ, cùng là họ Đỗ, sao mặt anh lại dày đến mức này không biết.
Trên đường về nhà họ Yến, Đỗ Phong Thanh nhất quyết đòi đưa Yến Thanh một đoạn. Còn Đỗ Hằng Thanh, với nguyên tắc bất di bất dịch là không thể để Đỗ Phong Thanh giành trước bất cứ việc gì, cũng lẽo đẽo đi theo tiễn chân.
Hai anh em nhà họ Đỗ mỗi người đi một bên, một trái một phải kè kè không rời bên cạnh Yến Thanh.
Trên đường, không ít người đi dạo đều phải ngoái nhìn ba người họ, một khung cảnh vô cùng thu hút mọi ánh mắt hiếu kỳ.