Bày Sạp Bói Toán, Bậc Thầy Huyền Học Kiếm Bộn Tiền

Chương 241

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~4 phút

Còn có người nhận ra Yến Thanh – chẳng phải cô là nữ sinh từng gây sốt trên mạng xã hội mấy ngày trước đó sao? Họ còn không ngần ngại giơ điện thoại lên lén chụp ảnh.

Bà Yến vừa đi mua sắm về đến nhà, quản gia đã vội vã gọi người khuân những túi lớn túi nhỏ chất đầy từ cốp xe xuống.

Bà Yến thầm nghĩ, vào năm học mới này, hai cô con gái cưng của bà sẽ chính thức trở thành sinh viên đại học rồi. Các con phải ăn mặc thật đẹp, những món đồ dưỡng da và mỹ phẩm cũng có thể bắt đầu dùng được rồi.

Nào ngờ, vừa lúc này, bà còn chưa kịp vào cổng đã thấy con gái mình trở về từ xa, bên cạnh lại còn có hai chàng trai trẻ tuổi đi cùng. Nhìn kỹ lại, ủa, chẳng phải là hai cậu con trai nhà họ Đỗ đó sao?

Bà Yến cười tủm tỉm, khẽ hỏi vị quản gia đang đứng cạnh: "Hai cậu trai trẻ này, con thấy cậu nào trông hợp với Thanh Nhi nhà chúng ta hơn?"

Nghe vậy, người quản gia sau khi cẩn thận quan sát, liền đáp: "Thưa bà, tôi thấy chàng trai mặc áo sơ mi bên trái trông chững chạc và đáng tin cậy hơn nhiều."

Vả lại, cũng điển trai hơn.

"Còn người mặc áo cộc tay bên phải trông có vẻ ngốc nghếch, không mấy hợp."

Bà Yến xoa cằm: "Cũng đúng."

Giá như Đỗ Phong Thanh trẻ hơn vài tuổi thì tốt biết mấy.

"Chào dì Yến ạ!” Đỗ Hằng Thanh nhanh nhảu cất lời trước, nở nụ cười tươi rói chào hỏi.

Đỗ Phong Thanh đứng cạnh thì chỉ mỉm cười, ôn hòa, lễ phép: "Chào dì Yến."

Với màn thể hiện này, Đỗ Hằng Thanh lập tức bị hạ thấp thành một cậu ấm ngốc nghếch, trong khi ưu thế của Đỗ Phong Thanh nổi bật hẳn lên. ...

Buổi tối, sau khi ăn cơm xong, Yến Thanh đang ngồi trên sofa, dán mắt vào màn hình tivi thì bà Yến đột nhiên mang một đĩa hoa quả tới, ngồi xuống bên cạnh cô: "Thanh Nhi, ăn hoa quả đi con."

"Vâng, con cảm ơn mẹ."

Bà Yến cười tủm tỉm nhìn con gái, càng nhìn càng thấy ưng ý, hệt như mình thời trẻ. "Thanh Nhi này, hai chàng trai nhà họ Đỗ kia có phải đều đang để ý con không?”

Yến Thanh vừa cắn một miếng táo, quay đầu nhìn mẹ, ánh mắt hơi ngơ ngác: "Dạ?"

Bà Yến đành phải nói rõ ràng hơn: "Mẹ hỏi là có phải cả hai anh em nhà họ Đỗ đều đang theo đuổi con không?”

Yến Thanh im lặng một lát: "Chắc là vậy ạ."

Bà Yến vừa nghe, m.á.u hóng chuyện của thời trẻ lại nổi lên: "Sao lại "chắc là”? Mẹ thấy hai đứa đó đều rất để tâm đến con đấy... Thanh Nhi, con thấy hai anh em họ ai trội hơn?”

Bà Yến tinh ý nhìn con gái, muốn dò xét phản ứng của cô.

Dù sao con gái ở tuổi này, khi nói đến vấn đề tình cảm thường sẽ hơi ngại ngùng, sẽ tìm cách chối quanh co.

Lúc này, ánh mắt Yến Thanh mới rời khỏi màn hình, chuyển sang nhìn mẹ: "Ai cũng được cả."

Nhưng mà... hình như không liên quan gì đến con.

Bà Yến nghe xong, ai cũng tốt cả sao?

Bà hơi kinh ngạc, lẽ nào con gái bà... muốn "cả cặp"?...

Ngày hôm sau, Yến Thanh lại được đưa tới gần cô nhi viện một lần nữa, nhưng lần này là để gặp bà viện trưởng cũ.

Bà viện trưởng đã ngoài sáu mươi tuổi, lúc ba người đến, bà đang chơi cùng cháu trai trong sân.

Thấy ba người Yến Thanh, bà dặn cháu trai vào nhà đọc sách, còn mình thì ở lại sân để trò chuyện với họ.

"Hôm nay các vị tới là có chuyện gì cần tìm hiểu thêm sao?" Bà viện trưởng hỏi.

So với thái độ không mấy vui vẻ hay chào đón của các nhân viên khác trong viện khi được hỏi đến, bà viện trưởng có vẻ hợp tác hơn.

Thái độ của bà cũng rất tốt, trên mặt luôn nở một nụ cười hiền hậu.

"Lần này chúng tôi đến chủ yếu muốn tìm hiểu về Phùng Minh Thúy, con trai của bà đã xảy ra chuyện ở cô nhi viện, bà có rõ tình hình cụ thể không ạ?” Bà viện trưởng suy nghĩ một lát: "Già rồi, thật sự nhiều chuyện không còn nhớ rõ nữa, chỉ nhớ đứa bé đó sức khỏe không tốt, lại bị hen suyễn..."

" Tôi nhớ thằng bé Phùng An rất đáng yêu, nói chuyện cũng ngọt ngào, nhân viên và các bé trong viện ai cũng quý mến nó."

Nói rồi, bà thở dài: "Đứa bé xảy ra chuyện, chúng tôi cũng chẳng thể ngờ. Tội nghiệp Minh Thúy, chồng mất sớm, chỉ có mỗi đứa con trai ấy."

Bà viện trưởng rõ ràng có chút tự trách về chuyện đó.

Tiểu Trương và Yến Tu Văn cũng có thể hiểu được, dù sao thì đứa bé cũng mất ở ngay trong cô nhi viện này.

Bày Sạp Bói Toán, Bậc Thầy Huyền Học Kiếm Bộn Tiền

Chương 241