Yến Tu Văn khẽ nhíu mày: "Năm đó tại sao không báo cảnh sát?"
Bà viện trưởng cũ thở dài, ánh mắt xa xăm: "Chỉ vì một phút yếu lòng..."
"Ba đứa trẻ đều đã c.h.ế.t cả rồi. Tôi đoán là do Phùng Minh Thúy làm. Nhưng bao năm qua, Minh Thúy đã vất vả vì cô nhi viện này biết bao, làm việc quần quật, nhận lương một người mà làm bằng ba bốn người.
Nếu không phải vì gánh nặng cô nhi viện, sao con bé lại không thể trông chừng con mình cẩn thận, để ba đứa trẻ kia hại c.h.ế.t Phùng An? Suy cho cùng, là chúng tôi đã mắc nợ con bé."
"Cuộc đời con bé đã đủ khổ rồi..." Bà viện trưởng cũ kể tiếp. Cô nhi viện nghèo lắm, muốn dùng xe cũng phải đi mượn bên ngoài. Bà sợ nếu chôn cất bình thường thì xác sẽ bị chó hoang đào lên, nên họ đã quyết định sửa sang lại căn nhà kho cũ rồi chôn xác vào trong những bức tường dày của căn nhà đó.
Để che giấu giúp Phùng Minh Thúy, tất cả mọi người trong cô nhi viện đều giữ kín như bưng mọi chuyện xảy ra ngày hôm đó. Hình ảnh, giấy tờ liên quan đều bị đốt sạch. Với người ngoài, họ chỉ nói rằng mấy năm đó cô nhi viện chỉ có năm đứa trẻ.
Người ngoài có biết cũng chỉ nghĩ rằng ba đứa trẻ còn lại đã được nhận nuôi rồi.
Khoảng hai ba năm sau, bà nghỉ hưu, Phùng Minh Thúy lên thay, trở thành viện trưởng mới cho đến tận bây giờ.
Bà viện trưởng cũ lục tìm trong nhà một lúc lâu, lấy ra một chiếc hộp nhựa đựng trong túi ni lông: "Đây là cái hộp năm đó tôi tìm thấy trong căn nhà kho. Trước đây, Minh Thúy vẫn thường dùng loại hộp này để đựng đồ ăn vặt mang đến cô nhi viện cho bọn nhỏ ăn."
" Tôi cũng không biết thứ này có giúp được gì cho các cậu không. Tôi đã cất giữ bao nhiêu năm nay, chưa từng động đến. Nếu các cậu cần thì cứ mang đi."
Bà đưa đồ vật cho Tiểu Trương.
Nhận lấy đồ vật, Tiểu Trương cất kỹ lưỡng. Thứ này lát nữa mang về phải nhờ người kiểm tra xem sao, biết đâu lại là chứng cứ quan trọng.
Sau khi ba người rời khỏi nhà bà viện trưởng cũ, bà dắt tay cháu trai, đứng nhìn theo từ xa. Bà thở dài một tiếng rồi vào nhà gọi điện thoại.
" Tôi đã kể hết với họ theo đúng lời dặn rồi."
Giọng nói từ đầu dây bên kia vang lên: "Vâng, làm phiền bác rồi."
Bên kia vừa định cúp máy, bà viện trưởng cũ đột nhiên hỏi một câu: "Cô thật sự đã suy nghĩ kỹ chưa?"
Đầu dây bên kia cũng im lặng một lát: "... Chuyện này cũng nên kết thúc rồi."
Bà viện trưởng cũ thở dài thườn thượt. ...
Ra khỏi nhà bà viện trưởng cũ, Tiểu Trương bất bình nói: "Rõ ràng là do Phùng Minh Thúy làm rồi. Sếp à, đám người trong cô nhi viện này chẳng ai thành thật cả, chúng ta phải nhanh chóng bắt người về cục thôi."
Yến Tu Văn gật đầu, liếc nhìn Yến Thanh đang tụt lại phía sau: "Sao thế?"
Yến Thanh đang nhìn lại đằng sau, vội bước nhanh theo kịp hai người: "Không có gì ạ."
Ngày hôm sau, Phùng Minh Thúy lại bị mời đến phòng thẩm vấn.
"Hôm qua, chúng tôi đã gặp bà viện trưởng cũ của bà. Theo lời bà ấy, mười bảy năm trước, cô nhi viện có tổng cộng tám đứa trẻ, không phải chỉ năm như bà đã nói. Ba bộ hài cốt đó chính là của ba đứa trẻ còn lại. Phùng Minh Thúy, bà giải thích thế nào về chuyện này?"
Đối mặt với sự tra hỏi gay gắt, sắc mặt Phùng Minh Thúy vẫn bình thản: "Trong viện có ba đứa trẻ chết, bà viện trưởng cũ dặn không được để lộ ra ngoài, chúng tôi đương nhiên làm theo.”
Tiểu Trương đặt chiếc hộp nhựa hôm qua mang về đã gửi đi giám định dấu vết lên bàn: "Thứ này là của bà phải không?"
Phùng Minh Thúy khẽ nhíu mày: "Là của tôi."
"Có phải bà đã bỏ thuốc chuột vào bánh ngọt rồi cho ba đứa trẻ đó ăn không!" Giọng Tiểu Trương đột nhiên cao vút.
Phùng Minh Thúy vẫn không đổi sắc mặt: "Hộp đúng là của tôi nhưng những gì cảnh sát Trương nói, tôi không hiểu."
Tiểu Trương cười khẩy một tiếng: "Năm đó, ba đứa trẻ này nghịch dại nhốt con trai bà trong phòng khiến nó tử vong. Bà vì muốn trả thù cho con trai mình nên đã bỏ thuốc vào bánh ngọt cho ba đứa trẻ ăn, đầu độc chúng đến chết."