Bày Sạp Bói Toán, Bậc Thầy Huyền Học Kiếm Bộn Tiền

Chương 248

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~4 phút

Thế nhưng, chuyện mười bảy năm trước cuối cùng cũng bị phanh phui. Điều bà ta không ngờ tới là năm đứa trẻ đó lại vì muốn minh oan cho bà ta mà khai ra toàn bộ sự thật năm xưa, tự hủy hoại tương lai tươi sáng của chính mình như vậy.

Tảng đá suốt mười bảy năm chưa từng tan biến ấy, giờ đây lại một lần nữa đè nặng trở lại trong lòng bà.

Chính một phút sai lầm của bà đã hủy hoại cuộc đời năm đứa trẻ vốn có một tương lai rực rỡ trước mắt.

Trẻ con vốn là những tờ giấy trắng, những người xung quanh chúng đều có thể tô vẽ lên đó những màu sắc khác nhau, ở những mức độ ảnh hưởng khác nhau. Bạn muốn chúng trở thành người như thế nào thì lời nói và hành động của bạn ở một mức độ nhất định sẽ biến chúng thành người như thế đó.

Bà ta chưa bao giờ hối hận vì đã ra tay trừng phạt ba đứa trẻ gián tiếp gây ra cái c.h.ế.t của con trai mình.

Nhưng điều khiến bà ta day dứt khôn nguôi trong lòng là đã không nên lợi dụng tình yêu thương mà năm đứa trẻ lương thiện này khao khát từ bà, xúi giục đôi bàn tay non nớt, trong trắng của chúng cầm lấy lưỡi d.a.o sắc bén, biến chúng thành những kẻ g.i.ế.c người khi còn ở độ tuổi chưa hiểu chuyện đời.

Phùng Minh Thúy lặng lẽ nằm bất động trong căn nhà nhỏ, từ từ nhắm mắt lại. Thời gian dường như quay ngược về năm đó, tám đứa trẻ vây quanh bà ta, con trai đứng cách đó không xa, gọi: "Mẹ ơi..."

Bà ta muốn đuổi theo nhưng bóng dáng con trai lại ngày càng xa dần, mờ ảo.

Trên sàn nhà, trong tấm ảnh chụp tập thể toàn cô nhi viện hồi năm 2006. Tám đứa trẻ đứng cạnh nhau, còn Phùng An đứng ngoài ống kính, nở nụ cười tươi như hoa. ...

Về đêm, Yến Tu Văn trở về nhà họ Yến, vừa vặn bắt gặp Yến Thanh đang bưng ly sữa từ bếp đi ra.

Yến Thanh khẽ nhướng mày, ánh mắt cong cong đầy ẩn ý: "Vụ án giải quyết xong rồi à?"

Yến Tu Văn gật đầu: "Ừm."

Khi anh vừa bước lên lầu, bỗng quay đầu lại, ánh mắt chạm vào Yến Thanh: "Tối hôm đến cô nhi viện, cô đã biết chuyện năm xưa là Phùng Minh Thúy xúi giục năm đứa trẻ bỏ thuốc rồi sao?"

Cho nên hôm nay, cô mới không đi gặp bà viện trưởng cũ cùng mọi người.

Yến Thanh nhếch môi cười nhẹ: "Chẳng lẽ chú đoán không ra à?"

Yến Tu Văn chỉ lặng lẽ nhìn cô.

"Ngay ngày đầu tiên đến cô nhi viện, tôi đã nhận ra Phùng Minh Thúy sống không còn lâu nữa. Hơn nữa, con trai bà ta lại chính là đứa trẻ gặp nạn năm đó. Quá nhiều sự trùng hợp đến khó tin đã khiến tôi không khó để đoán ra."

Yến Thanh chậm rãi giải thích.

Cho nên hôm đó cô đã thăm dò Phùng Minh Thúy rồi. Lúc tiến vào ý thức của Tiểu Thành đêm đó, chuyện năm xưa rốt cuộc thế nào, cô đều đã rõ ràng.

Sở dĩ cô không nói ra là vì sợ ảnh hưởng đến vận mệnh của những người có liên quan. Thẳng thắn mà nói, vụ án này đã chìm vào quên lãng nhiều năm. Dù có để lại chút dấu vết nào cũng khó có thể dùng làm bằng chứng trực tiếp để kết tội.

Chỉ cần tất cả mọi người trong cô nhi viện đều giữ kín như bưng, vụ án này chính là ngõ cụt. Trừ phi có người không chịu nổi áp lực thẩm vấn liên tục của cảnh sát, chủ động khai nhận, bế tắc của vụ án mới có thể được hóa giải.

Việc Phùng Minh Thúy phải c.h.ế.t là điều không thể tránh khỏi, cái c.h.ế.t của bà ta hôm nay cũng là một dạng số mệnh đã được định sẵn.

Cặp mắt đối diện nhau, nụ cười trên gương mặt Yến Thanh vẫn điềm nhiên như không. Một lúc sau, Yến Tu Văn cất giọng trầm trầm: "Một tô mì, thêm trứng."

Yến Thanh nhếch môi, đáp gọn: "Không thành vấn đề, cứ chuyển khoản đi."

Trên lầu, Yến Trăn nhìn cảnh này, lắc đầu lia lịa. May mà mình không đói bụng. Không biết sau này đứa ngốc nào sẽ đủ may mắn để cưới được hai cô em gái "đặc biệt" này của mình nữa. ...

Tháng 9, Đại học Vân chính thức khai giảng, cổng trường tấp nập sinh viên như trẩy hội.

Bà Yến mấy lần đề nghị muốn đi cùng hai cô con gái làm thủ tục nhập học, trải nghiệm không khí sôi động của giảng đường đại học.

Yến Thù vội xua tay: "Mẹ ơi, không cần đâu ạ. Con tự lo thủ tục, sắp xếp ký túc xá và mọi thứ khác được mà, cuối tuần con lại về ngay thôi."

Yến Thanh đứng bên cạnh cũng gật đầu tán thành với em gái.

Thế nhưng bà Yến vẫn kiên quyết: "Không được, ngày đầu tiên này mẹ nhất định phải đi cùng hai đứa. Mẹ muốn xem ký túc xá còn thiếu thốn gì để mua sắm thêm cho đầy đủ."

Bày Sạp Bói Toán, Bậc Thầy Huyền Học Kiếm Bộn Tiền

Chương 248