Cả căn nhà hoàn toàn chìm vào bóng tối mịt mờ, ngay cả ánh trăng mờ nhạt ngoài kia cũng bị mây đen che khuất hoàn toàn.
Ông Lưu giật nảy mình: "Ai tắt đèn đấy?"
Quản gia tuy sợ hãi nhưng vẫn vội chạy đến góc tường mò mẫm tìm công tắc, cố gắng bật đèn lên... nhưng công tắc vốn đã ở vị trí bật.
Lưu Anh thì nổi hết da gà, cảm thấy một luồng khí lạnh lẽo buốt xương như có ai đó đang đứng ngay cạnh, toàn thân cậu ta cứng đờ, không dám nhúc nhích.
Tiểu Trương trong bóng tối thì mở trừng trừng đôi mắt. Cậu chưa từng nhìn thấy ma bao giờ, giờ rất muốn tận mắt xem ma nữ trông ra sao. Yến Tu Văn vẫn ngồi yên vị, không một chút phản ứng.
Chỉ có Yến Thanh là chậm rãi lấy chiếc đèn pin nhỏ mang theo trong túi vải ra, bật sáng. Phòng khách lập tức có chút ánh sáng mờ ảo.
Một tiếng hét thất thanh đột ngột vang lên, chói tai xé toang không gian tĩnh lặng của bọn họ:
"Á á á á á!!!"
Lưu Anh nhìn thấy con ma nữ không đầu, mặc chiếc áo trắng loang lổ máu, đúng thứ mà đám người giúp việc vẫn hay kể, đang đứng sừng sững ngay bên cạnh. Cái cổ m.á.u me, không có đầu, m.á.u tươi như sắp nhỏ giọt xuống người cậu ta. Lưu Anh trợn tròn mắt, rồi ngất lịm đi.
Ông Lưu nhìn con ma nữ, sắc mặt tái mét, ông ta trông có vẻ vẫn bình tĩnh, nhưng nếu nhìn kỹ sẽ thấy đầu ngón tay đang run bần bật, rõ ràng là sợ đến mức cứng đờ cả người.
Ngược lại, ông quản gia lại có vẻ gan dạ hơn một chút.
Tiểu Trương kinh ngạc lẩm bẩm: "Hóa ra ma nữ trông thế này... cũng khá giống xác c.h.ế.t nhỉ? Chỉ khác là xác c.h.ế.t thì bất động, còn ma nữ thì biết cử động. Nhưng mà, cái đầu đâu mất rồi?" Không có đầu, liệu cô ta đi lại có đ.â.m sầm vào tường không nhỉ?
Yến Thanh chăm chú nhìn chằm chằm vào con ma nữ, dường như vẫn chưa thể lý giải đối phương muốn làm gì.
Giọng quản gia gấp gáp: "Tiểu sư phụ, cô mau bắt con ma nữ này lại đi!" Lời ông vừa dứt, âm sát khí trên người ma nữ không đầu lập tức bùng nổ, gió lạnh thổi phần phật, những ngón tay dưới ống tay áo dài với bộ móng sắc nhọn dài gần hai centimet đột ngột vồ tới tấn công ông quản gia!
Ngay lúc ngàn cân treo sợi tóc, Yến Thanh rút ra một lá bùa vàng, lẩm nhẩm niệm chú rồi ném thẳng về phía con ma nữ.
Lá bùa dính chặt vào lưng ma nữ, khống chế khiến nó không thể nhúc nhích. Quản gia lúc này mới thoát nạn, bò lê bò càng chạy tới, trốn sau lưng nhóm Yến Thanh. Còn đâu vẻ bình tĩnh lúc nãy nữa.
Con ma nữ điên cuồng giãy giụa nhưng không thoát ra được, oán khí trên người nó ngút trời. Những người trong phòng khách chỉ cảm thấy toàn thân khó chịu, đầu óc như bị một thứ gì đó vô hình đè nén, sắp nổ tung.
Mặc dù không có bất kỳ âm thanh nào vang lên, nhưng Yến Thanh lại cảm nhận được nó đang gào thét thảm thiết, vừa cầu xin, vừa van nài sự giúp đỡ.
Chỉ trong khoảnh khắc đó, cô đã hiểu ra mọi chuyện.
Giọng Yến Thanh lạnh lùng trầm xuống, cô hỏi con ma nữ: "Cô muốn tôi giúp cô sao?"
Con ma nữ sững người, lập tức ngừng giãy giụa, " nhìn" chằm chằm về phía Yến Thanh.
Tiểu Trương lập tức kinh ngạc thốt lên: "Cô Yến, cô hiểu được lời nó nói sao?" Yến Thanh khẽ lắc đầu: "Không hẳn, chỉ là có thể cảm nhận được cảm xúc và mong muốn của nó." Nhờ lá bùa vàng dính m.á.u của cô, khi dán lên người ma nữ, dù nó không thể cất lời, cô vẫn có thể nắm bắt được cảm xúc sâu sắc của nó.
Ông Lưu bên cạnh, thấy con ma nữ đã bị khống chế, không còn cử động được, liền hoàn hồn lại. Lá gan của ông ta cũng lớn hơn, cảm thấy con ma này không còn uy h.i.ế.p gì mình nữa nên nói năng cũng chẳng còn chút khách khí nào: "Cô mau đuổi cái thứ bẩn thỉu này ra khỏi nhà tôi đi! Đúng là rước xui xẻo vào nhà mà!"
Tiểu Trương đứng cạnh, nghe vậy không nhịn được mà cười khẩy một tiếng: "Vừa nãy thì sợ đến mức rắm cũng không dám đánh, giờ lại... ra vẻ ta đây rồi." Cậu ta thầm nghĩ, so sánh ông Lưu này với chó chắc cũng chẳng quá đáng chút nào. Nghĩ đến việc ông Lưu là bạn của Cục trưởng Vương, cậu đành nuốt ngược vế sau vào trong.
Yến Thanh trầm giọng nói: "Không phải nó không muốn rời đi, mà là không thể." Nói đoạn, cô bước đến chỗ con ma nữ: " Tôi có thể giúp cô, nhưng cô không được làm hại người khác nữa. Sau khi xong việc, cô phải đi đầu thai, không được quấy phá người trần nữa."