Tuy không có cảm tình với gia đình này, nhưng một khi đã nhận lời ủy thác, cô buộc phải bảo vệ sự an toàn cho họ.
Nhận được sự đồng ý của ma nữ, Yến Thanh đưa tay gỡ lá bùa xuống. Như được giải thoát, oan hồn cô gái lập tức vụt bay ra ngoài phòng khách.
Tiểu Trương kêu lên: "Nó chạy rồi!"
Yến Thanh vội vàng đuổi theo, cầm đèn pin theo sát phía sau oan hồn.
Lúc này, Yến Tu Văn mới bắt đầu tỏ vẻ có chút hứng thú với sự việc.
Tiểu Trương theo chân Yến Thanh, cả nhóm đi đến khu vườn bên ngoài ngôi nhà. Trong đó có một luống hoa hồng đỏ tươi tắn, mọng nước, đẹp hơn hẳn những luống hoa khác ở gần đó.
Con ma nữ đang đứng bất động bên cạnh luống hoa hồng.
"Cô Yến, có chuyện gì vậy?" Tiểu Trương hỏi.
Yến Thanh đăm đăm nhìn luống hoa vài giây rồi nói: "Tìm một cái cuốc, đào chỗ đất này lên."
Tiểu Trương ngớ người ra: " Nhưng những bông hồng này đang đẹp thế mà..." Vừa nói đến đây, cậu bỗng kinh ngạc nhận ra, luống hoa này xanh tốt hơn hẳn những luống khác, lẽ nào... là nhờ một loại phân bón đặc biệt ư?
Nghĩ vậy, Tiểu Trương lập tức quay sang nhìn Yến Thanh và Yến Tu Văn. Có lẽ hai người họ cũng đã có chung suy nghĩ này.
Cậu quay sang hỏi ý kiến ông Lưu. Ông Lưu liếc nhìn con ma nữ không đầu đang đứng sững sờ cạnh đó, cảm giác như có ánh mắt vô hình nào đó đang chằm chằm vào mình, sống lưng lạnh toát lên, làm gì còn dám ý kiến ý cò gì nữa.
Tiểu Trương liền đảo mắt nhìn quanh, tìm được một cái cuốc, rồi bắt đầu đào ngay luống hoa hồng. Đào sâu xuống khoảng sáu mươi phân thì chạm phải vật gì đó.
"Sếp! Tìm thấy rồi!"
Cả nhóm tụ lại gần, nhờ ánh đèn pin của Yến Thanh, họ nhìn rõ thứ được đào lên từ dưới luống hoa... không ngờ lại là một cái xương sọ người!
Thấy trong luống hoa đang yên đang lành mà lại đào lên được một cái xương sọ, ông Lưu sợ hãi lùi lại mấy bước, lắp bắp: "Sao... sao lại có thứ quỷ quái này ở đây!"
Thấy mọi người đều nhìn mình, ông ta vội vàng giải thích: "Chuyện này không liên quan đến tôi đâu! Lúc chúng tôi dọn vào đây thì vườn hoa đã có sẵn rồi. Vợ tôi thấy hoa đẹp nên chỉ giữ lại để chăm sóc thôi..."
Ai mà ngờ được trong căn nhà tề chỉnh thế này lại chôn thứ kinh tởm đó. Nghĩ đến chuyện vợ mình lại đặc biệt yêu thích khóm hoa này, ngày nào cũng tưới nước, thỉnh thoảng còn cắt vài bông làm bánh hoa hồng ăn thử, một cảm giác buồn nôn dâng trào, dạ dày ông ta như bị lộn nhào...
"Oe!" Ông Lưu nôn ọe ngay tại chỗ.
Yến Tu Văn lạnh lùng nói: "Gọi thêm hai người nữa đến đây giúp, đào hết xung quanh chỗ này lên!"
Đã có xương sọ thì ắt hẳn sẽ còn những thứ khác nữa.
Cảnh sát đến rất nhanh. Mọi người cùng nhau đào bới xung quanh luống hoa hồng, cuối cùng moi lên được hẳn một cỗ quan tài.
Khi quan tài được mở ra, ai nấy đều nín thở. Yến Thanh lại gần, chỉ thấy bên trong quan tài đang nằm chính là con ma nữ không đầu, trên người mặc bộ váy vốn dĩ màu trắng tinh khôi, giờ đã bị m.á.u nhuộm đỏ sẫm.
Trên nắp quan tài có dán một lá bùa máu. Chính lá bùa m.á.u này đã giam cầm oan hồn cô gái tại đây, khóa chặt miệng cô, khiến cô không thể siêu thoát cũng không thể rời khỏi căn nhà này.
Thật không thể ngờ hung thủ lại độc ác đến mức đó: g.i.ế.c người, phân xác, rồi còn dùng bùa chú tàn độc khiến hồn ma uất nghẹn không thể cất lời, nỗi oan khuất chẳng biết tỏ cùng ai.
Ngay khi lá bùa m.á.u bị xé xuống, nó lập tức bốc cháy thành tro bụi. Oan hồn cuối cùng cũng được tự do, cất được tiếng nói đầu tiên sau bao năm...
" Tôi sinh ra trong một vùng núi hẻo lánh, nơi cha mẹ tư tưởng trọng nam khinh nữ. Con gái trong núi chúng tôi, đa phần cứ đến tuổi là bị gả bán đi, thậm chí có những đứa còn nhỏ đã bị định đoạt hôn ước.
May mắn là tôi tự mình tranh đấu để thoát khỏi núi rừng, tự kiếm tiền ăn học. Cuộc sống tuy cực khổ nhưng lòng tôi không hề thấy khổ sở, vì vẫn còn một tia hy vọng phía trước."