Rõ ràng đã uống thuốc rồi, tại sao... tại sao lại thành ra thế này chứ...
Chỉ nghĩ đến bố mẹ nghiêm khắc ở nhà, Thẩm Duyệt đã không kìm được run lên bần bật. Suy cho cùng, cô cũng chỉ vừa tròn mười tám, mười chín tuổi, chập chững bước vào đời. Vậy mà hết sóng gió này đến sóng gió khác cứ ập đến liên miên.
Hơn mười phút sau, Thẩm Duyệt lau khô nước mắt, nghiến răng lấy điện thoại ra đặt lịch khám tại bệnh viện. Nếu thật sự đã có thai, ít nhất đứa bé này có thể là bằng chứng. Cô đã không còn đường lui nữa rồi, bây giờ chỉ có thể bước tiếp về phía trước. Chiều tối hôm sau, Yến Thanh cùng hai cô bạn đến sảnh một quán karaoke gần Vân Đại sớm hơn giờ hẹn gần một tiếng đồng hồ. Nhưng họ không ngờ Hứa Phong và đám bạn của hắn cũng đã có mặt từ lâu.
Vừa thấy Yến Thanh, Hứa Phong nhếch mép cười đầy đắc ý, vênh váo nói với đám bạn bên cạnh: "Tao đã bảo rồi, con gái mà, dỗ ngon dỗ ngọt vài câu là xong ấy mà."
"Thấy chưa, chẳng phải đã vội vã chạy đến rồi sao?"
Thấy ba cô gái bước đến từ phía đối diện, mắt mấy gã kia lập tức sáng rực. Thật không ngờ mắt nhìn của Hứa Phong lần này lại không tệ, hội bạn cùng phòng của Thẩm Duyệt ai nấy đều dáng người nuột nà, nóng bỏng.
Yến Thanh thì chắc chắn họ không có cơ hội rồi, nhưng hai cô còn lại thì có thể thử tán tỉnh xem sao.
"Yến Thanh." Hứa Phong bước tới trước, đứng trước mặt ba cô gái, nhếch mép cười: "Anh đã đặt phòng và gọi đồ ăn rồi. Ba người đẹp, mời sang bên này."
Cao Lăng liếc hắn một cái đầy khó chịu, thầm nghĩ, cái tên khốn kiếp này, vừa mới trêu đùa Thẩm Duyệt xong, giờ đã giở trò với Yến Thanh rồi sao?
Biết rõ hôm nay ba cô đến đây chẳng có ý tốt gì, thế mà Hứa Phong vẫn hớn hở mò đến, đúng là mặt dày đến đáng ghét.
Bọn Hứa Phong đặt một phòng lớn. Khi họ vào trong, nhân viên phục vụ đã điều chỉnh xong các thiết bị âm thanh, ánh sáng.
Ánh mắt Hứa Phong dán chặt vào Yến Thanh. Hôm nay cô mặc một chiếc váy ngắn hai dây cổ trễ sâu, váy ngắn chỉ vừa chạm giữa đùi. Khi cô ngồi xuống sofa, nhẹ nhàng vắt chân phải lên chân trái, tạo nên một hình ảnh thoáng qua đầy cuốn hút.
Mắt hắn cứ nhìn cô chằm chằm, nước bọt gần như muốn trào ra.
Tay này, chân này, làn da trắng nõn mịn màng này... Chỉ cần nhìn thôi cũng đủ khiến hắn mường tượng ra cảm giác khi chạm vào sẽ tuyệt vời đến nhường nào. Hắn bất giác l.i.ế.m môi.
Cao Lăng nhìn thấy ánh mắt của hắn, lập tức thấy hối hận vì lúc ra ngoài đã chọn cho Yến Thanh bộ đồ này. Dù là đang dùng mỹ nhân kế cũng không thể để bọn người này được no mắt như vậy.
Bản thân Yến Thanh lại chẳng có vẻ gì là bận tâm. Cô ngồi đó, đôi môi mỏng tô son đỏ mọng trông càng thêm quyến rũ. Cô khẽ nhếch môi cười: "Ai muốn thử trước nào?”
Lời vừa dứt, mấy gã đàn ông liền nhìn nhau, lập tức tranh nhau bước tới, hoàn toàn không thèm để ý đến Hứa Phong nữa. Được ngắm nhìn khuôn mặt và thân hình bốc lửa này ở cự ly gần thì đúng là quá hời rồi.
Hứa Phong tức thì sa sầm nét mặt. Mấy thằng này đang giở trò gì thế? Dám tranh giành người với hắn sao?
Cao Lăng và Trương Tiêu đứng cạnh nhìn nhau, khẽ nhếch mép cười thầm. Mục đích chính là chia rẽ nội bộ bọn họ trước.
Bước đầu tiên đã thành công mỹ mãn.
Cao Lăng thầm cảm thán, chẳng nói đâu xa, Thanh Thanh nhà mình bình thường trông nghiêm túc là thế, không ngờ hôm nay ăn diện vào, trang điểm lên lại quyến rũ đến c.h.ế.t người.
Cô đột nhiên rất muốn xem đàn anh Đỗ mà nhìn thấy Yến Thanh trong bộ dạng này thì sẽ có phản ứng gì.
Gã khốn mặc sơ mi ra vẻ trí thức ôm lấy một cô gái quyến rũ đến mê hồn vào lòng?
Nghĩ đến thôi đã thấy phấn khích. ...
Yến Thanh lần lượt xem bói cho từng gã, thỉnh thoảng lại mỉm cười, đôi mắt như biết nói, long lanh đa tình, hút hồn người đối diện.
"Số anh thì không phải lo cơm ăn áo mặc, tuy không giàu sang phú quý ngút trời nhưng sau này chắc chắn sẽ được người khác tận tình chăm sóc, cơm bưng nước rót đến tận miệng."