Ngay sau đó, tay kia của Yến Thanh đã vớ lấy một chai bia trên bàn đập mạnh vào cạnh bàn khiến thủy tinh vỡ văng tung tóe. Cô dí thẳng phần cổ chai sắc lẹm vào sát cổ Hứa Phong, khóe môi nhếch lên một nụ cười lạnh lẽo, đầy sát khí: "Thế còn cảnh này, mày có đoán được không?”
Không một ai ngờ được Yến Thanh trông hiền lành, ít nói như vậy mà lúc ra tay lại dứt khoát và tàn nhẫn hơn cả đàn ông.
Nhất thời, không một gã nào dám xông lên.
Cao Lăng và Trương Tiêu đều trợn tròn mắt kinh ngạc. Thảo nào Yến Thanh dám một mình hẹn gặp đám du côn này, hóa ra là cô hoàn toàn có khả năng tự vệ.
Nhìn lại chai rượu còn nguyên trong tay mình, hai cô gái đột nhiên cảm thấy bản thân thật vô dụng, đúng là chỉ tổ vướng bận.
Hứa Phong nghiến răng, đau đớn hét lên: "Yến Thanh! Mày mà dám động thủ thì cứ chờ mà bóc lịch đi!"
"Mày đừng quên trong phòng này có camera giám sát!"
Tình thế lập tức bị đảo ngược. Cao Lăng và Trương Tiêu không nhịn được phì cười, rõ ràng đây là lời bọn họ vừa dùng để cảnh cáo đối phương đừng làm bậy.
Yến Thanh mỉm cười nhưng màu môi đỏ tươi lại càng khiến cô thêm phần lạnh lùng kỳ lạ. "Ngại quá, camera phòng này hỏng rồi, e là tôi không phải bóc lịch đâu."
Nói rồi, cô vung chai rượu đập thẳng vào tay Hứa Phong.
Tiếng hét thảm thiết vang lên, Cao Lăng và Trương Tiêu kinh ngạc nhìn Yến Thanh...
Cao Lăng phản ứng cực nhanh, đi tới cửa, "cạch" một tiếng khóa trái cửa phòng lại.
Máu tươi roi rói kích thích đồng tử Yến Thanh. Cô lập tức buông tay, vớ lấy chai rượu khác nhìn về phía mấy gã còn lại trong phòng.
Hứa Phong ôm cánh tay mình, lăn từ trên bàn xuống đất kêu la thảm thiết. Chỉ thấy Yến Thanh từng bước ép sát về phía mấy gã kia, chai rượu trong tay còn dính m.á.u của Hứa Phong nhưng khóe môi lại cong lên nụ cười: "Video đâu?”
Mấy gã kia nhìn nhau, không một ai dám tiến lên nói chuyện với cô. Người phụ nữ này căn bản là một kẻ điên. Ai cũng sợ mình sẽ là Hứa Phong tiếp theo.
"Ai giao video ra, người đó có thể bước ra khỏi cửa này." Giọng cô lạnh lùng, không còn chút quyến rũ mềm mại nào như lúc nãy.
Một lúc sau, một gã run rẩy chỉ vào chiếc điện thoại của Hứa Phong rơi dưới đất: "Điện... điện thoại của anh Phong có đó, tất cả đều trong album ảnh..."
Cao Lăng và Trương Tiêu đứng cạnh phản ứng rất nhanh, lập tức lao lên nhặt điện thoại, hai người giữ c.h.ặ.t t.a.y Hứa Phong, ép dấu vân tay lên màn hình.
Khoảnh khắc album ảnh mở ra, đầy màn hình là những video và hình ảnh khiến người ta khó chịu. Mấy trăm video, cả vạn tấm ảnh, nhiều đến mức lướt mãi không hết.
Cao Lăng cảm thấy một cơn buồn nôn trào dâng. Sao lại có loại người như vậy chứ. Cô ấy cố nén lại, giơ chân đá mạnh vào người Hứa Phong.
Đúng lúc này, bên ngoài có người đập cửa dồn dập: "Bên trong làm ơn mở cửa, không mở nữa là chúng tôi báo cảnh sát đấy!"
Rõ ràng, động tĩnh bên trong quá lớn, tiếng nhạc đã không che giấu nổi, bị người bên ngoài nghe thấy.
Mười phút sau, cánh cửa bật tung, nhân viên phục vụ tức tốc ùa vào. Trong phòng ngổn ngang hỗn loạn, phảng phất mùi m.á.u tanh khó chịu.
Ba cô gái ngồi bệt dưới sàn, tóc tai rối bời, quần áo xộc xệch, gương mặt đẫm nước mắt, son môi lem luốc và hơi sưng húp, trông thảm hại vô cùng. Còn Hứa Phong thì đã ngất lịm đi.
Nhìn cảnh tượng này, ai cũng hiểu rõ chuyện gì vừa xảy ra. Một người nhanh chóng rút điện thoại báo cảnh sát.
Mấy gã đàn ông vẫn còn đứng trong phòng, người nồng nặc mùi rượu, không thể tin vào mắt mình mà nhìn ba cô gái trước mặt. Thấy ánh mắt của tất cả mọi người bên ngoài đổ dồn về phía mình, bọn họ hoảng loạn chỉ tay về phía Yến Thanh và nhóm bạn: "Không phải chúng tôi! Tự bọn họ làm đấy! Người cũng là do bọn họ tự đánh bị thương..."
Nhưng chẳng một ai tin. Ai lại tự biến mình thành bộ dạng thảm hại thế này chứ?
Đột nhiên, một bóng người vội vã chen qua đám đông mà đến. Đôi mắt đào hoa thoáng lóe lên vẻ lo lắng, nhưng khi ánh mắt anh chạm phải cô, mọi lo lắng dường như tan biến.