Tuy nhiên, khi ánh mắt dừng lại trên lớp trang điểm và trang phục xộc xệch của cô, ánh mắt Đỗ Phong Thanh chợt trở nên lạnh lẽo, u ám. Anh bình tĩnh cởi áo khoác trên người, nhanh chóng bước tới khoác lên người Yến Thanh, dùng chiếc áo ôm trọn tấm thân khẽ run rẩy của cô vào lòng.
Dù biết cô đang giả vờ, anh vẫn không khỏi cảm thấy tức giận và đau lòng.
Sự xuất hiện đột ngột của Đỗ Phong Thanh không hề nằm trong kế hoạch ban đầu của Yến Thanh. Một mùi hương lạnh lùng mà thanh khiết phảng phất quanh chóp mũi, cô nhất thời sững sờ. Đỗ Phong Thanh cố ý hạ giọng, chất giọng trầm khàn, đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt trên má cô, lau đi vệt m.á.u còn vương: "Lần sau làm chuyện nguy hiểm thế này, nhớ gọi anh."
Buổi chiều gặp phải một đương sự chẳng ai tin tưởng được, tan tòa đã là năm rưỡi, anh vội vã chạy tới đây nhưng không ngờ lại bị kẹt xe giữa đường, nếu không đã đến sớm hơn.
Sự thay đổi đột ngột này khiến Yến Thanh trong chốc lát không biết nên ứng phó thế nào. Giữa bao ánh mắt đổ dồn, lúc này cô đang trong trạng thái " bị hoảng sợ", nếu đẩy Đỗ Phong Thanh ra thì có vẻ không mấy thích hợp. Cô mím môi, hạ giọng cảnh cáo: "Dám động tay ôm tôi ra ngoài, tôi sẽ tháo khớp tay anh đấy."
Đỗ Phong Thanh, trái tim vừa nhộn nhạo, lập tức nguội lạnh: "..."
Bầu không khí lãng mạn biết bao, đã được đẩy lên đến mức này rồi, nếu anh mà bế cô ra ngoài thì đúng chuẩn là cảnh phim thần tượng chiếu vào đời thực. Thật lãng phí quá đi.
Cao Lăng đang giả vờ đáng thương ở bên cạnh không nhịn được lén lút liếc nhìn. Chỉ thấy bờ vai rộng của Đỗ Phong Thanh ôm trọn Yến Thanh vào lòng, chiếc áo sơ mi trắng tinh tươm ban đầu giờ đã vương đầy rượu và son môi của Yến Thanh.
Nếu không phải lúc này còn phải giả vờ đáng thương, cô ấy đã chẳng nhịn được mà muốn chạy đến, đẩy Yến Thanh vào lòng đàn anh Đỗ, trong lòng không ngừng gào thét: "Bế lên đi! Bế kiểu công chúa vào! Đồ ngốc! Lúc này anh mà bế người ta một phát đi thẳng ra ngoài thì sẽ khiến người ta an tâm biết bao, chẳng phải sẽ 'hạ gục' Yến Thanh trong chớp mắt sao?"
Giờ phút này, Cao Lăng chỉ hận mình không thể nhập hồn vào Đỗ Phong Thanh. Bài tốt như vậy trong tay, sao lại không biết đánh chứ?
Nửa tiếng sau, cả nhóm người bị "gom gọn" đưa đến đồn cảnh sát.
Khi lấy lời khai, Cao Lăng và Trương Tiêu không ngừng rơi nước mắt, giọng nói rụt rè, người run rẩy bần bật: "Anh... Hắn ta lấy chai rượu đó chặn đường chúng tôi, không cho chúng tôi ra ngoài..."
Cao Lăng khóc đến mắt đỏ hoe: "Hắn ta còn uy h.i.ế.p tôi, ép tôi đi khóa trái cửa, tôi sợ quá, chỉ đành đi khóa."
"Bọn họ còn muốn, còn muốn giở trò với chúng tôi, chúng tôi không chịu, Yến Thanh mới... mới lỡ tay đánh trúng hắn ta..."
Bộ dạng đáng thương này khiến Tiểu Trương đang lấy lời khai cũng không khỏi mềm lòng, rút vài tờ khăn giấy đưa cho họ, giọng nói cũng bất giác dịu xuống: "Nào, lau đi."
Mấy gã trai bị đưa về lấy lời khai cùng lúc đã tỉnh rượu từ lâu, thấy hai cô gái này diễn kịch như thế thì tức đến đỏ mặt tía tai, há hốc mồm quát: "Mấy con tiện nhân! Các cô nói xạo cái gì!"
"Rõ ràng là các cô cầm chai rượu chặn lối không cho chúng tôi ra ngoài! Còn lấy chai đập anh Phong!"
"Bây giờ còn ở đây giả đáng thương!"
Tiếng quát này lại khiến hai người vừa nín khóc sợ đến mức nước mắt lại tuôn lã chã trên gò má lem luốc.
Tiểu Trương lập tức đứng dậy quát mấy người kia: "Trật tự! Còn ồn nữa tôi nhốt hết mấy người lại! Bắt nạt ba cô gái nhỏ, còn biết nhục không hả!"
Khi Yến Thanh từ phòng thẩm vấn đi ra, trên người vẫn khoác áo khoác của Đỗ Phong Thanh, hai chân lấm lem những vệt rượu vang đỏ đã khô, nổi bật đến lạ thường.
Đúng lúc này, Yến Tu Văn cũng vừa từ phòng thẩm vấn khác đi ra, nhận lấy chiếc áo khoác vừa sai người mang đến, ném cho Yến Thanh, giọng lạnh tanh: "Buộc vào eo đi."
Tiểu Trương nghe vậy, lập tức rùng mình. Sếp giận thật rồi ư?