Thật ra cũng đúng thôi, cô Yến rõ ràng biết Hứa Phong chẳng phải hạng tử tế gì, Thẩm Duyệt không phải đã gặp chuyện ở KTV đó sao, thế mà mấy cô vẫn theo người ta đến KTV. Làm sao sếp không giận cho được chứ?
Suy cho cùng, cũng chỉ là mấy cô gái trẻ, tuổi còn nhỏ, dễ bị lời đường mật của đám "tra nam" làm cho mờ mắt.
Tiếng gọi của Yến Tu Văn mấy người xung quanh đều nghe rõ, đồng loạt nhìn về phía Yến Thanh.
Trước đây lần nào gặp chẳng phải cô ấy cũng ăn mặc kín đáo, thanh lịch sao? Hôm nay cô ấy bị làm sao vậy chứ, lại diện nguyên một chiếc váy ngắn cổ trễ, lại còn đi hát karaoke với đám Hứa Phong...
Hai cô bạn kia cũng vậy. Lần trước đến, ăn mặc rất nghiêm túc, gặp Hứa Phong còn tỏ vẻ như muốn lao vào đánh nhau, hôm nay sao lại như vậy?
Chẳng lẽ ba cô gái này làm vậy là vì người bạn cùng phòng xấu số của mình?
Trong vụ án của Thẩm Duyệt, các đồng nghiệp trong quá trình thu thập chứng cứ và xử lý đều cẩn trọng bảo mật thông tin cá nhân của cô, vì lo ngại danh tiếng của cô sẽ bị ảnh hưởng. Dù sao cô ấy cũng chỉ là một tân sinh viên, tương lai phía trước còn rất dài.
Tiếc là vẫn không ngăn cản được. Vụ án hiện đang gây xôn xao trên mạng xã hội, nhưng vì thiếu chứng cứ then chốt nên không thể khởi tố hình sự. Cộng đồng mạng, vốn chỉ nhìn bề nổi, đã không ngừng bàn tán xôn xao, thậm chí đồng loạt chỉ trích cô gái không biết giữ mình, cho rằng kết cục như vậy là đáng đời.
Yến Tu Văn vừa ra ngoài, nghe thấy tiếng khóc thút thít, ánh mắt anh dừng lại ở Cao Lăng và Trương Tiêu. Bị ánh mắt sắc bén đó nhìn chằm chằm, cả hai lập tức có cảm giác như mọi diễn xuất đều bị anh nhìn thấu, trong lòng không khỏi run sợ...
Không biết Thanh Thanh đã giao điện thoại của tên cặn bã đó cho cảnh sát chưa nữa. Có bằng chứng này rồi, chẳng lẽ còn sợ không thể đưa Hứa Phong ra trước vành móng ngựa?...
Vừa định rời cục cảnh sát, cả nhóm liền bắt gặp Đỗ Phong Thanh. Chỉ thấy anh xách mấy cái túi vội vàng đi tới: "Anh mua vài bộ quần áo mới. Các em cứ tìm chỗ nào đó thay tạm đi."
Vụ việc của Thẩm Duyệt vốn đã gây xôn xao, lại thêm ba người bạn cùng phòng thường xuyên bị chú ý, chụp lén và bàn tán. Nếu cứ mang bộ dạng nồng nặc mùi rượu, quần áo xốc xếch thế này về trường, e là sẽ lại gây ra những lời đàm tiếu không hay ho.
Yến Thanh nhận lấy túi, khẽ gật đầu: "Cảm ơn anh."
Cao Lăng và Trương Tiêu đứng cạnh đó mở ra xem, kinh ngạc: "Anh Đỗ, anh chu đáo thật đấy!"
Có áo phông và quần sạch sẽ, còn có ba đôi giày vải. Dù nhãn mác đã bị cắt, nhưng chỉ cần nhìn và chạm vào chất vải là biết ngay đây là đồ hiệu mua từ các cửa hàng lớn trong trung tâm thương mại gần đó, cảm giác vô cùng dễ chịu.
Trong túi còn có ba chiếc khẩu trang.
Lúc này, Đỗ Phong Thanh vẫn còn thở hơi gấp.
Cao Lăng cười tít mắt, thầm nghĩ đàn anh Đỗ đúng là tinh tế quá chừng, còn nghĩ đến việc lớp trang điểm trên mặt các cô đã lem luốc nên mua cả khẩu trang che đi.
Cô nàng nháy mắt ra hiệu với Yến Thanh, ý muốn nói: Đẹp trai, nhiều tiền, lại còn dịu dàng tinh tế đến thế, đàn ông tốt thế này tìm đâu ra? Cậu phải nhanh chóng "hốt" ngay đi chứ. Nếu không, để người khác nẫng mất, lúc đó có khóc cũng chẳng kịp đâu.
Yến Tu Văn với chiếc chìa khóa xe trên tay, anh bước ra phía sau, thấy mọi người đã vào nhà vệ sinh thay đồ, liền nhìn Đỗ Phong Thanh đang đợi ở cửa, giọng nói hơi lạnh lùng cất lên: "Luật sư Đỗ vẫn còn việc gì ở đây à?”
Đỗ Phong Thanh cong mắt cười, nốt ruồi lệ nơi khóe mắt cũng híp lại theo: "Đưa mấy cô bé về ký túc xá."
Tiểu Trương đi theo sau, mơ hồ cảm nhận được một mùi thuốc s.ú.n.g thoang thoảng trong không khí. Cậu cố gắng hít mấy cái nhưng lại chẳng thấy gì.
Khóe môi Yến Tu Văn trễ hẳn xuống, tạo thành sự đối lập rõ rệt với nụ cười nhếch môi của Đỗ Phong Thanh.
"Không phiền Luật sư Đỗ bận tâm. Tôi tự mình sẽ đưa họ về."
Tiểu Trương ngớ người ra: "Sếp, không phải chúng ta định đến bệnh viện sao..."
Ngay khoảnh khắc ánh mắt sắc lạnh của Yến Tu Văn lia tới, Tiểu Trương lập tức tự động ngậm miệng lại. Cậu không hiểu nổi, sếp đã rõ ràng không ưa Luật sư Đỗ tiếp cận cô Yến như vậy, vậy mà ban đầu lại tự tay giới thiệu Đỗ Phong Thanh cho cô Yến biết để làm gì cơ chứ?