Nụ cười vẫn vương trên khóe môi Đỗ Phong Thanh: "Cảnh sát Yến có việc thì cứ đi trước đi. A Thanh và hai bạn cùng phòng cứ để tôi đưa về là được rồi, không cần khách sáo quá. Dù sao thì, biết đâu sau này còn là người một nhà..."
Tiểu Trương thầm nghĩ: "... Cái miệng này của Luật sư Đỗ đúng là..."
Sắc mặt Yến Tu Văn lập tức sa sầm: "Luật sư Đỗ nên cẩn trọng lời nói của mình thì hơn."
Không khí bỗng trở nên kỳ quặc, Tiểu Trương chỉ cảm thấy mình đứng đây thật khó xử. Nếu có thể đào ngay một cái hố tại chỗ, cậu ta sẽ chui xuống ngay lập tức.
Lúc ba người Yến Thanh đi ra, Yến Thanh vừa định mở lời thì bị Cao Lăng ôm chặt lấy, kéo tay lôi xềnh xệch về phía xe của Đỗ Phong Thanh.
Cao Lăng vừa đi vừa vẫy tay với Yến Tu Văn và Tiểu Trương, mặt tươi rói: "Anh Yến, anh Trương, tụi em về đây nha! Hôm nay cảm ơn hai anh nhiều lắm, nhất định phải bắt mấy kẻ xấu đó chịu tội nhé!"
Hoàn toàn không còn vẻ đáng thương như lúc ở cục cảnh sát ban nãy.
Yến Tu Văn và Tiểu Trương còn chưa kịp phản ứng, bọn họ đã bị "đưa" lên xe và phóng đi mất rồi.
Tiểu Trương trợn tròn mắt, há hốc mồm: "Sếp... sếp ơi, cô Cao Lăng này với cô Cao Lăng lúc nãy, có thật là cùng một người không ạ?"
Cậu vẫn không thể quên được cảnh tượng cô nàng lúc nãy ở trong phòng thẩm vấn, đã dùng hết nửa bịch khăn giấy, còn sợ sệt nấp sau lưng cậu, đến nói lớn tiếng cũng không dám.
Con gái đúng là lật mặt nhanh như lật bánh vậy sao?
Chiếc xe nhanh chóng khuất dạng. Yến Tu Văn liếc nhìn Tiểu Trương, giọng lạnh lùng: "Còn đứng đó làm gì, không mau đi lấy xe?"
Tiểu Trương lập tức nhận chìa khóa từ tay Yến Tu Văn, ba chân bốn cẳng chạy đi lấy xe.
Chà, tính tình sếp đúng là thất thường thật, kỹ năng lật mặt cũng thuộc hàng cao thủ rồi...
Lúc Đỗ Phong Thanh đưa Yến Thanh và hai cô bạn về đến gần khu vực Vân Đại, đồng hồ đã điểm chín rưỡi tối. Ai nấy đều đói meo bụng.
Đỗ Phong Thanh quay đầu nhìn Yến Thanh ngồi ở ghế phụ, trông có vẻ hơi tiều tụy: "Hay là mình đi ăn chút gì đó nhé?”
Yến Thanh quay lại nhìn Cao Lăng và Trương Tiêu: "Hai cậu thì sao?”
Cao Lăng cười hì hì, đáp: "Được thôi, nhưng tớ với Tiêu Tiêu muốn về ký túc xá rửa mặt cái đã. Hai người cứ đi trước đi, gửi địa chỉ qua WeChat cho tớ là được, bọn tớ sẽ đến ngay."
Trương Tiêu ngẩn người ra, về ký túc xá rửa mặt làm gì cơ chứ?
Nhưng cô nàng còn chưa kịp thốt ra lời nào đã bị Cao Lăng kéo tuột xuống xe, chạy biến về phía tòa nhà ký túc xá.
Đỗ Phong Thanh khẽ nhếch môi, hỏi: "Vậy bây giờ mình xuống xe nhé?"
Xung quanh Vân Đại có vô số nhà hàng và quán ăn vỉa hè, giờ này thì đủ các món ngon để lựa chọn.
Yến Thanh khẽ gật đầu: "Vâng."
"Lâu rồi anh chưa ăn lẩu, vậy mình đi ăn lẩu nhé?"
"Được."
Hai người xuống xe, tìm một quán lẩu. Nhưng vừa bước vào quán, chưa kịp tìm chỗ ngồi, Yến Thanh đã nhận được tin nhắn WeChat từ Cao Lăng.
Cao Lăng: [Thanh Thanh ơi, tụi tớ đột nhiên thấy hơi mệt, muốn gọi đồ ăn ngoài về phòng ăn thôi. Cậu với anh Đỗ cứ ăn đi nha. Hôm nay anh Đỗ đã giúp tụi mình nhiều lắm đó, cậu nhớ thay tớ và Tiêu Tiêu cảm ơn ảnh, nhất định phải ăn thật no nhé.] Kèm theo tin nhắn là một sticker động vật dễ thương.
Đỗ Phong Thanh đang đứng ngay cạnh, ánh mắt lướt qua màn hình, dễ dàng đọc được tin nhắn.
Anh khẽ mỉm cười: "Xem ra chỉ có hai chúng ta ăn thôi."
Đúng lúc này, điện thoại của Đỗ Phong Thanh cũng vang lên tiếng thông báo tin nhắn WeChat.
Yến Thanh nhìn anh đầy ẩn ý, cất điện thoại của mình vào túi: "Anh có kết bạn WeChat với Cao Lăng à?”
Đỗ Phong Thanh nhướn mày, nụ cười vẫn vương trên khóe môi, không chút giấu giếm. Anh thuận tay lấy điện thoại ra, quả nhiên là tin nhắn của Cao Lăng: "Lần trước em nhờ anh giúp Thẩm Duyệt thì tiện kết bạn đó mà." "Cô bạn cùng phòng này của em cũng khá thú vị đấy chứ."
Yến Thanh im lặng một lát, sau đó hỏi: "Ý anh là con người cô ấy thú vị, hay là cái cách cô ấy cố gắng gán ghép chúng ta thú vị?"
Tư tưởng của Cao Lăng quá rõ ràng, gần như viết to lên trán.
Đỗ Phong Thanh chỉ cười, không đáp: "Còn muốn ăn lẩu không?"
Yến Thanh: "Ăn chứ."
Đã đến đây rồi, ngửi mùi hương lẩu thơm lừng khiến bụng cô réo sôi. Không ăn thật thì chắc chắn chiếc bụng này sẽ "biểu tình" cho xem.
Hơi lẩu nóng hổi bốc lên nghi ngút, các món ăn tươi ngon lần lượt được dọn ra bàn.
Cả hai đều đã đói meo suốt cả đêm, nên giờ đây, từng miếng ăn đều trở nên ngon miệng đến lạ thường.