Đỗ Phong Thanh cười nhẹ, dò hỏi: "Vậy em nghĩ sao về chuyện bạn cùng phòng muốn ghép đôi chúng ta?”
Yến Thanh ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt anh: "Em có suy nghĩ gì sao?"
Đỗ Phong Thanh dùng đũa gắp hai cọng rau xanh từ đĩa chung, cẩn thận đặt vào bát Yến Thanh. Anh trân trọng từng khoảnh khắc quý giá trong khoảng thời gian khó khăn lắm mới có được này: "Chuyện đó có làm em cảm thấy phiền không?”
Yến Thanh: "Không có."
Nói rồi, cô tiếp tục ăn phần của mình. Chiếc điện thoại đặt ngay bên cạnh, màn hình thỉnh thoảng lại sáng lên nhưng cô cũng không thèm nhìn tới, chỉ tập trung vào bữa ăn. Nghe cô nói vậy, khóe môi Đỗ Phong Thanh bất giác cong lên một nụ cười nhẹ, giọng nói của anh trở nên dịu dàng hơn: "Yến Thanh, thật ra ngay từ lần đầu gặp anh, em đã có chút cảm tình rồi, đúng không?”
Tay Yến Thanh đang cầm đũa khựng lại một nhịp. Cô lần nữa ngẩng lên, đối diện với Đỗ Phong Thanh. Khoảnh khắc ánh mắt hai người giao nhau, cô nhìn thấy một niềm vui khó tả lấp lánh trong đôi mắt anh, nơi vốn dĩ luôn phảng phất ý cười dịu dàng.
Cô khẽ mím môi, phải mất một lúc sau mới cất tiếng: "Không có, là anh ảo giác thôi."
Nụ cười trên môi Đỗ Phong Thanh lại càng rõ ràng hơn: "Em đang nói dối."
Yến Thanh không đáp lời anh nữa, chỉ tự rót một cốc nước rồi uống.
Thấy phản ứng của cô, Đỗ Phong Thanh lại càng chắc chắn hơn về cảm giác của mình.
Thời gian tiếp xúc càng lâu, anh càng nhận ra, Yến Thanh luôn giữ một khoảng cách nhất định với những người khác giới xung quanh. Đừng nói là cùng nhau ăn cơm hay đi dạo, ngay cả việc gặp mặt chào hỏi một tiếng cũng rất hiếm.
Ngay cả với em trai mình là Đỗ Hằng Thanh, cô cũng ngày càng tỏ ra xa cách.
Nhưng giữa anh và Yến Thanh, từ lần gặp đầu tiên cho đến những lần sau này, nhìn bề ngoài thì cô luôn từ chối anh, song trong lời nói và cử chỉ lại chưa bao giờ có cảm giác xa cách đó.
Kể cả bây giờ cũng vậy.
Miệng lưỡi có thể nói dối, nhưng ngôn ngữ cơ thể thì không thể.
Lúc này, anh đột nhiên hiểu ra tại sao lần trước Yến Thanh lại đột ngột hỏi anh vì sao lại thích cô.
Đỗ Phong Thanh mỉm cười, thấy Yến Thanh không chịu thừa nhận, anh cũng không vội vàng. Ngày tháng còn dài, có thể từ từ.
Dù sao thì ngay từ đầu cô đã luôn tin chắc rằng anh và cô không có duyên phận, không phải là người định mệnh của nhau. ...
Trên đường về, nụ cười rạng rỡ luôn nở trên môi Đỗ Phong Thanh. Anh đưa Yến Thanh về tận dưới tòa nhà ký túc xá của cô.
Đợi đến khi Yến Thanh đã bước vào bên trong, anh cũng không vội rời đi mà vẫn đứng yên dưới lầu. Lúc lên đến lầu, qua ô cửa sổ hành lang, Yến Thanh nhìn thấy bóng dáng cao ráo của anh vẫn đứng đó. Vẫn là chiếc áo sơ mi trắng ban nãy, dù thực ra nó đã sớm dính đủ vết rượu và các vết bẩn khác.
Anh chỉ mải mua quần áo và giày dép cho ba người họ, một người coi trọng hình tượng bên ngoài như vậy lại không màng thay đồ cho chính mình.
Yến Thanh bất giác dừng bước. Đúng lúc này, điện thoại cô reo lên. Tin nhắn của Đỗ Phong Thanh hiện rõ trên màn hình.
Đỗ Phong Thanh: [Em về đến ký túc xá chưa?]
Dưới lầu, Đỗ Phong Thanh đang cầm điện thoại xem tin nhắn, chỉ đứng yên tại chỗ chứ không đi đi lại lại một cách bồn chồn như những người khác.
Yến Thanh gõ nhẹ ngón tay trên màn hình: [Đến rồi, ngủ ngon.]
Nhận được tin nhắn, đuôi mắt Đỗ Phong Thanh cong lên như vầng trăng khuyết. Anh ngẩng đầu nhìn lên tòa nhà ký túc xá. Không có gì bất ngờ, đêm nay chắc chắn sẽ là một đêm mộng đẹp. ...
Yến Thanh vừa về đến ký túc xá, chưa kịp vào cửa đã bị Cao Lăng vừa đi lấy nước từ ngoài hành lang về bắt gặp.
"Hẹn hò với đàn anh Đỗ thế nào rồi?" Cao Lăng cười tủm tỉm hỏi, ánh mắt đầy vẻ trêu chọc.
Vừa nãy lúc đi lấy nước, cô ấy có nhìn xuống dưới lầu. Đàn anh Đỗ đợi rất lâu mới chịu rời đi đó.
Cao Lăng dí mũi lại gần người Yến Thanh ngửi ngửi: "Đi ăn lẩu à?"
Cô nàng nghi ngờ nhìn Yến Thanh chằm chằm: "Không phải cậu bảo không ăn lẩu sao?"
Hồi mới khai giảng, cả phòng cùng ra ngoài ăn cơm, Trương Tiêu đề nghị ăn lẩu. Lúc hỏi ý kiến mọi người, Yến Thanh đã nói là không ăn lẩu mà.
Yến Thanh liếc Cao Lăng một cái: "Không phải hẹn hò."
Cô đẩy cửa vào phòng, rồi như nhớ ra điều gì đó, lại bổ sung một câu: "Không phải không ăn, chỉ là ít khi ăn thôi."