Bày Sạp Bói Toán, Bậc Thầy Huyền Học Kiếm Bộn Tiền

Chương 290

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~4 phút

Tiếng hét thất thanh như heo bị chọc tiết của mẹ Đào lập tức xé toạc không khí!

Cao Lăng và Trương Tiêu đều trợn tròn mắt nhìn Yến Thanh, không nhịn được nuốt khan. Đúng là phong cách của người kiệm lời, ra tay là giải quyết vấn đề, tàn nhẫn nhưng cực kỳ hiệu quả.

Ngay khi Yến Thanh buông tay, mẹ Đào ôm lấy cổ tay gãy, đau đớn ngã ngồi xuống đất, nước mắt giàn giụa, khuôn mặt trắng bệch, miệng không ngừng rên rỉ: "Con ranh con... độc ác! Mày thật sự quá ác độc!"

"Tay của tôi... Tay của tôi... Cứu mạng! Ai cứu tôi với!" Bố Đào đứng cạnh vẫn đinh ninh vợ mình đang diễn trò, liền vội vàng phối hợp, sừng sững chặn đường Yến Thanh và nhóm bạn, lớn tiếng gào lên: "Giỏi lắm lũ chúng mày! Dựa hơi đông người mà ức h.i.ế.p kẻ yếu, đánh gãy cả tay vợ tao rồi!"

"Hôm nay chuyện này mà không giải quyết rõ ràng thì không ai được đi hết!"

Cao Lăng nhếch mép cười, đúng là đồ ăn vạ có bài bản. Cô liếc nhìn xung quanh, thấy không ít người đang giơ điện thoại lên quay phim.

Yến Thanh vẫn giữ vẻ mặt bình thản, cất tiếng hỏi: "Bao nhiêu tiền thì giải quyết riêng?”

Bố Đào ngớ người ra, mấy lời ra rả than vãn còn chưa kịp thốt ra đã bị Yến Thanh cắt ngang đột ngột, lắp ba lắp bắp: "... Năm nghìn?"

Yến Thanh hỏi: "Chuyển khoản à?"

Bố Đào lập tức lục từ trong cái túi đeo chéo cũ kỹ ra một tờ mã QR thanh toán nhàu nhĩ, vội vàng chìa ra trước mặt Yến Thanh, sợ cô đổi ý giữa chừng!

Mẹ Đào đang đau đớn ngồi bên cạnh vội kéo mạnh ống quần ông ta nhưng ông ta chẳng thèm để ý, chỉ sợ năm nghìn tệ sắp tuột khỏi tay.

Yến Thanh quét mã thanh toán, thẳng tay chuyển khoản năm nghìn tệ.

Năm nghìn tệ vừa vào tài khoản, bố Đào lập tức cười ngoác miệng, đến bà vợ đang ôm tay đau đến tái mét mặt mày, không còn chút sức lực nào để la hét dưới đất cũng chẳng thèm liếc mắt tới.

Chẳng làm gì mà tự dưng lại "từ trên trời rơi xuống" năm nghìn tệ.

Cao Lăng đứng bên cạnh lập tức chỉ tay vào mẹ Đào đang nằm bệt dưới đất, hỏi bố Đào: "Năm nghìn tệ đã đưa cho ông rồi, chuyện vợ ông bị thương coi như xong nhé?”

Bố Đào gật đầu lia lịa như gà mổ thóc: "Xong, xong!"

Ba người rời đi dưới ánh mắt của đám đông hiếu kỳ.

Đợi ba người đi khuất, bố Đào mới lại đỡ mẹ Đào dậy, nụ cười không thể che giấu: "Bà nó ơi, năm nghìn đấy!"

"Tự dưng kiếm được năm nghìn tệ!"

" Đúng là lũ sinh viên lắm tiền, vừa mở miệng đòi năm nghìn đã chuyển ngay. Ông ta cứ nghĩ phải cò kè mặc cả một hồi, nào ngờ cô sinh viên kia thẳng thừng đáp ứng, không nói thừa một lời nào, khác hẳn với đám lãnh đạo trường học cứ dây dưa lê thê."

Mẹ Đào lúc này đau đến vã mồ hôi hột: “Nhanh lên! Đi bệnh viện!"

Bố Đào ngớ người ra, chạm thử vào cổ tay bà vợ. Mẹ Đào đau đến nhe răng trợn mắt, giáng thẳng cho ông ta một cái tát trời giáng!

"Tiền tiền tiền! Ông chỉ biết tiền thôi à! Con ranh con kia làm tay tôi ra nông nỗi này mà ông chỉ đòi có năm nghìn tệ?"

Bị mắng xối xả vào mặt, bố Đào đơ người ra, lắp bắp: "... Không phải bà đang giả vờ đau tay sao?”

Mẹ Đào tức tối giáng liên tiếp mấy đ.ấ.m vào người bố Đào, những người hiếu kỳ xung quanh cũng dần dần tản đi. ...

Trời dần tối, ráng chiều đỏ rực nhuộm kín bầu trời.

"Thanh Thanh, cậu thực sự bẻ gãy cổ tay người ta à?" Trương Tiêu tò mò hỏi.

Cái tiếng "rắc" lúc nãy vang lên rõ mồn một, nghe mà cô ấy cũng cảm thấy rợn người thay.

Cao Lăng cũng tò mò nhìn Yến Thanh.

Yến Thanh gật đầu: "Đã gãy rồi."

Cô chưa bao giờ tiêu phí tiền vô ích. Năm nghìn tệ kia, tính cả chi phí khám và trị liệu cho cổ tay, cộng xuôi trừ ngược cũng chỉ loanh quanh số đó mà thôi.

Cao Lăng bật cười: "Ban nãy tớ nhìn là biết ngay họ định giở trò ăn vạ, ai ngờ cậu lại biến giả thành thật một cách không ai đoán trước được."

"Còn có bao nhiêu người quay video lại, dù họ có quay lại làm lớn chuyện, chỉ cần có một đoạn video làm bằng chứng là đủ để chứng minh năm nghìn tệ kia đã được dùng để giải quyết riêng tư. Có báo cảnh sát cũng vô ích."

"Chiêu này của Yến Thanh quả thực quá hả dạ."

Trương Tiêu đứng cạnh đó, thở dài thườn thượt. "Thật không thể tin nổi bố mẹ Đào Ứng Thái lại là người như vậy. Nếu cô ấy còn sống mà biết được những chuyện này, chắc sẽ tan nát cõi lòng."

Nghe xong, Yến Tu Văn đưa mắt nhìn ra cổng trường cách đó không xa. Bố mẹ Đào đã rời đi, dòng người qua lại tấp nập, nhưng một bóng người đơn độc vẫn đứng lặng lẽ nơi đó, thật lâu, như một bức tượng.

Bày Sạp Bói Toán, Bậc Thầy Huyền Học Kiếm Bộn Tiền

Chương 290