Mẹ Đào lập tức lôi từ trong túi ra một xấp danh thiếp, lục tìm một hồi. Cuối cùng, bà ta gọi vào số điện thoại trên một tấm danh thiếp. Ngay khi đầu dây bên kia vừa nhấc máy, khuôn mặt bà ta lập tức tươi roi rói: "A lô... Có phải phóng viên Giang không?"
"Vâng, tôi là mẹ của Đào Ứng Thái đây ạ, lần trước chúng ta có nói chuyện rồi đó, đúng rồi, đúng rồi...."
" Đúng vậy đó, cái trường này nó không chịu nhận trách nhiệm gì cả! Đúng là lũ vô lương tâm. Video chúng tôi quay được rồi, hoàn toàn không vấn đề gì đâu."
"Chúng tôi đợi anh ngay ngoài cổng trường nhé. Vâng, được ạ!"
Yến Thanh, Cao Lăng và Trương Tiêu vừa đi mua đồ ở ngoài về. Khi đi ngang qua, cả ba đều tình cờ nghe được cuộc nói chuyện của vợ chồng nhà họ Đào.
Cao Lăng không kìm được mà phải ngoái đầu nhìn lại. Nếu cô không nghe lầm, nhà họ Đào này đã liên lạc với truyền thông rồi sao? Định dùng báo chí để gây áp lực với nhà trường, đòi tiền bồi thường sao?
Yến Thanh cũng thoáng liếc nhìn qua. Nhìn bộ dạng hai người này, con đường kiếm tiền vốn đã khó khăn, chỉ đủ ăn đủ mặc của họ dường như đã bị chặn đứng kể từ khi Đào Ứng Thái qua đời, vận may tài lộc sau này cũng đã hoàn toàn chấm dứt.
Thấy có người đang nhìn chằm chằm vào mình, mẹ Đào lập tức quay sang chửi đổng: "Nhìn cái gì mà nhìn!"
"Bố mẹ chúng mày dạy kiểu gì thế hả? Không có chút lễ phép nào à?"
Cao Lăng lập tức nổi nóng nhưng bị Trương Tiêu giữ lại.
Trương Tiêu kéo tay Cao Lăng: "Coi như không nghe thấy gì đi. Họ cũng chỉ là những người vừa mất con gái mình thôi, mình cứ nhịn đi, đừng chấp nhặt với họ..."
Vụ việc của Đào Ứng Thái vốn đã ầm ĩ cả lên rồi. Hơn nữa, sau bài học bị ném đá trên mạng trong vụ của Thẩm Duyệt trước đây, Trương Tiêu đã bị ám ảnh tâm lý sâu sắc. Cao Lăng đành phải cố nén cục tức xuống.
Nhưng cô ấy vừa mới cố nén cơn giận xuống, mẹ Đào từ phía đằng kia lại tiếp tục chửi đổng: "Đi học bao nhiêu năm mà đến cả lễ phép, tôn trọng người lớn tuổi cũng không có, đúng là phí tiền ăn học của cha mẹ! Cái trường này toàn một lũ vô tâm vô phế, chẳng có lương tri."
Câu chửi này chẳng khác nào cái kiểu vơ đũa cả nắm, mắng luôn cả thầy trò trong trường này.
Cao Lăng vừa nghe thấy, ngọn lửa giận lập tức bùng lên: "Nếu tôi là Đào Ứng Thái, thà c.h.ế.t đi còn hơn phải hiếu thảo với hạng người như bà!"
"Còn dám lớn tiếng nói mình là bậc làm cha mẹ ư? Hai người có xứng đáng không!"
"Đào Ứng Thái vừa mới mất, hai người không đến cục cảnh sát hỏi thăm tình hình con gái, không hỏi xem đã tìm ra hung thủ chưa, mà ngày nào cũng chạy đến trường đòi tiền?"
"Hai người nghèo đến phát điên rồi hay tám đời chưa từng nhìn thấy tiền bạc hả?"
"Tiền bạc còn quan trọng hơn cả con gái ruột của mình, hai người có xứng làm cha làm mẹ không?"
Ai cũng là do cha mẹ sinh ra nuôi lớn, ai mà chẳng phải lần đầu làm người, cớ gì phải nhịn? Cớ gì phải nhường?
Cơn bực bội dồn nén trong lòng Cao Lăng cứ thế tuôn trào. Cô ấy mở miệng mắng xối xả, lời lẽ tuôn ra như s.ú.n.g liên thanh, khiến bố mẹ Đào cứng họng, không tìm được kẽ hở nào để nói chen vào. Sắc mặt hai vợ chồng nhà họ Đào ngày càng khó coi.
Mẹ Đào tức giận xông tới, giơ tay định tát Cao Lăng nhưng bàn tay còn chưa kịp vung tới thì cổ tay đã bị Yến Thanh giữ chặt giữa không trung, không thể nhúc nhích dù chỉ một li.
Vẻ mặt Yến Thanh không chút biến động, thậm chí còn không cần dùng nhiều sức, đã dễ dàng khống chế được mẹ Đào, khiến bà ta đau đến nhăn mặt nhíu mày.
Bố Đào đứng cạnh thấy thế định xông lên giúp nhưng nhận được ánh mắt ra hiệu từ vợ, đành đứng yên tại chỗ tỏ vẻ sốt ruột, lớn tiếng quát Yến Thanh: "Cô bé kia sao lại động thủ đánh người thế hả?"
"Mau buông tay ra... Mẹ Đào om sòm la làng: "Mau lại đây mà xem! Sinh viên trường này định bẻ gãy tay tôi rồi này!""
"Ai đó tới can thiệp đi chứ..."
Cao Lăng chưa bao giờ gặp ai mặt dày đến mức này, đúng là một phen mở rộng tầm mắt. E rằng chỉ cần Yến Thanh buông tay, mụ ta sẽ lăn ra đất ăn vạ ngay lập tức cho xem!
Yến Thanh không chớp mắt, khóe môi mỏng khẽ mím lại, nhếch lên một nụ cười lạnh lẽo. Ngón tay cô gia tăng một chút lực, bẻ mạnh cổ tay của mẹ Đào. Một tiếng “Rắc!" vang lên giòn giã, cổ tay bà ta đã bị bẻ gãy.