Trong vụ việc của Đào Ứng Thái, nhà trường cũng có trách nhiệm vì đã không kịp thời phát hiện sự mất tích của cô ta.
Nhưng dù có bồi thường thì cũng không thể lên tới 3 triệu đồng được.
Hơn nữa, bản thân Đào Ứng Thái đã là người trưởng thành. Nhà trường cũng tìm hiểu được, vì cô ta thường xuyên đi làm thêm bên ngoài, không về ký túc xá qua đêm nên việc biến mất một hai ngày đã là chuyện thường tình.
Bố Đào khẽ hừ lạnh một tiếng: "Các người thấy chúng tôi là dân quê nên muốn bắt nạt chứ gì? Hôm nay tôi nói thẳng luôn, không có ba triệu thì chuyện này chưa xong đâu!"
"Không đưa tiền, chúng tôi sẽ ra ngoài thuê phóng viên chụp ảnh, quay phim, nói các người vô trách nhiệm, hại c.h.ế.t con gái chúng tôi mà còn không muốn bồi thường!"
Vừa nói, mẹ Đào vừa móc từ túi áo ra mấy tấm danh thiếp, đều là do mấy phóng viên gặp hôm nay nhét vội vào tay, còn có mấy tấm danh thiếp luật sư gì đó, nói có thể giúp đòi được tiền bồi thường.
Kiện cái loại trường này là thắng chắc thôi.
Rồi làm vài cuộc phỏng vấn, để cho thiên hạ cùng biết, xem cái trường học vô lương tâm này có sợ mà phải đưa tiền không!
Giáo viên chủ nhiệm Vương lập tức thấy đau đầu, không thể ngờ nổi một học trò ngoan ngoãn như Đào Ứng Thái lại có bố mẹ vô lý đến vậy.
Chuyện này vốn đã ầm ĩ, giờ lại để hai người này ra ngoài khóc lóc, nói xấu lung tung, không biết nhà trường sẽ bị bôi nhọ đến mức nào, sẽ chẳng còn ngày nào yên ổn được nữa.
Nhớ lại lời của phóng viên kia lúc mới vào trường, mẹ Đào nhanh chóng bật chế độ quay phim trên điện thoại, chĩa thẳng camera vào chủ nhiệm Vương và cô cố vấn học tập. Giọng nói của bà ta vang vọng khắp văn phòng: "Nào, hai người nói thử xem! Con gái tôi c.h.ế.t ngay tại trường các người, trường các người rốt cuộc có trách nhiệm hay không?"
Sắc mặt chủ nhiệm Vương lập tức biến sắc, ông ta theo phản xạ tự nhiên giơ tay lên che mặt.
Cô cố vấn đứng cạnh vội vàng bước tới, đưa tay che camera: "Có gì từ từ nói chuyện, bố mẹ Ứng Thái à, mình cất điện thoại đi đã..."
"Để chuyện này lan ra ngoài cũng chẳng hay ho gì đâu, hai bác mau cất điện thoại đi!"
Thấy mẹ Đào cố chấp không nghe lời khuyên nhủ, cô cố vấn trở nên sốt ruột, đưa tay định giật lấy chiếc điện thoại nhưng bị bố Đào chặn lại.
Cô cố vấn vốn là người có tính nóng nảy, lại thêm Chủ nhiệm Vương vẫn còn có mặt. Nói chuyện tử tế không được, cứ phải làm ầm ĩ đến mức này, khiến cô nổi nóng lên đến tận đầu, không còn giữ nổi bình tĩnh được nữa.
Người xô kẻ đẩy, hai bên lập tức xông vào giằng co, xô xát lẫn nhau. Chiếc camera của mẹ Đào vẫn tiếp tục quay.
Tiếng ồn ào trong văn phòng đã thu hút sự chú ý của những người đang đi ngang qua hành lang. Có người đẩy cửa bước vào, thấy cô cố vấn có vẻ yếu thế liền vội vã xông vào can ngăn, kéo họ ra. Ba bốn sinh viên cùng giữ chặt bố mẹ Đào.
Mẹ Đào vẫn không ngừng chửi bới: "Con gái tôi c.h.ế.t rồi! Cái lũ trường học vô trách nhiệm, vô lương tâm các người, tất cả đều là hung thủ! Các người là hung thủ!"
Ngay sau đó, bảo vệ của trường xông vào lôi cả hai người ra ngoài.
Chủ nhiệm Vương tức đến mức lồng n.g.ự.c phập phồng, ông phải liên tục vỗ vào n.g.ự.c để cố lấy lại bình tĩnh: "Sao lại có cái loại người vô học như vậy chứ!"
"Trường chúng ta có trốn tránh trách nhiệm lúc nào đâu!"
"Chẳng phải đã nói là phải đợi cảnh sát điều tra xong, rồi dựa vào tình hình thực tế mới đưa ra phương án bồi thường cơ mà! Bọn họ nghèo đói đến mức phát điên rồi hay cả đời chưa nhìn thấy tiền bao giờ hả?"
Cô cố vấn cũng tức đến mức không thốt nên lời, đầu tóc bị xô đẩy đến rối bù hết cả.
Những sinh viên vào giúp lúc nãy giờ mới dần tản đi.
Lúc này, bố mẹ Đào bị đuổi ra khỏi cổng trường, vừa đi vừa chửi đổng: " Đúng là cái lũ lòng lang dạ sói, chỉ biết trì hoãn!"
"Tưởng chúng ta không biết gì nên cứ định cố tình kéo dài thời gian. Đợi đến lúc con gái mình được chôn cất xong xuôi đâu vào đấy là bọn họ sẽ phủi tay, chối bỏ trách nhiệm, không bồi thường nữa!"
Bố Đào mặt đầy vẻ nghiêm trọng: "Không phải bà vừa quay được video rồi sao? Tìm cái người phóng viên lúc nãy ấy, bảo người ta đăng lên mạng đi."