Bày Sạp Bói Toán, Bậc Thầy Huyền Học Kiếm Bộn Tiền

Chương 296

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~4 phút

"Các người giỏi lắm! Đuổi theo chửi bới ông bà của người ta, hai cụ đã hơn bảy mươi, tám mươi tuổi rồi! Một cụ tức đến mức bệnh tim tái phát rồi qua đời, còn cụ kia bây giờ vẫn đang hôn mê trong phòng chăm sóc đặc biệt ở bệnh viện!"

"Các người suốt ngày ra rả nói người khác vô tội, người khác vô tội! Vậy bạn học của tôi không vô tội sao? Ông nội đã khuất của cậu ấy không vô tội sao? Bà nội vẫn đang hôn mê trong bệnh viện không vô tội sao?"

Nói xong, cậu sinh viên mắt đỏ hoe, giọng nói run rẩy: " Tôi nói cho các người biết! Lũ người các người chưa nắm rõ toàn bộ sự thật đã tùy tiện phát ngôn, bình luận, tất cả đều là kẻ g.i.ế.c người, tất cả đều là đồng phạm! Lũ các người sớm muộn gì cũng sẽ gặp báo ứng!"

Câu nói này đã chạm đến đáy lòng của biết bao sinh viên Vân Đại, ngay cả Yến Thanh cũng phải dừng bước, lặng lẽ nhìn về phía cậu sinh viên vừa phát biểu.

Đám phóng viên báo đài và mấy blogger đang livestream bị mắng xối xả đến mức c.h.ế.t lặng ngay tại chỗ.

Sinh viên Vân Đại lập tức m.á.u nóng sục sôi, khoảng hai mươi người không ai bảo ai cùng xông tới, hòa vào cùng các bảo vệ, lao vào tranh cãi kịch liệt với đám phóng viên, tạo thành một mớ bòng bong hỗn độn.

Ai nấy đều mang tâm lý " đã làm thì làm cho tới bến" mà xông lên, cùng lắm thì cả lũ cùng vào đồn thôi chứ gì!

Cao Lăng ngỡ ngàng nhìn mớ hỗn độn như phiên chợ vỡ trước mặt, quay đầu nhìn Yến Thanh và Trương Tiêu, nuốt khan một tiếng: "Chúng ta... cũng phải xông lên sao?"

Trương Tiêu cũng đờ đẫn, chưa từng chứng kiến cảnh tượng thế này bao giờ. Hầu như tất cả mọi người đều đã nhào vào, cãi cọ loạn xạ. Giờ mà đứng ngoài xem thì hình như hơi lạc quẻ thì phải?"

"Hay là... mình cũng tham gia vào luôn đi nhỉ?"

Cả hai cùng nhìn về phía Yến Thanh, chờ cô lên tiếng, như thể Yến Thanh chính là đại ca của họ, đại ca chưa gật đầu thì hai đứa đàn em này không dám nhúc nhích. Một lúc sau, đôi môi mím chặt của Yến Thanh khẽ mấp máy: "Lên."

Ngay lập tức, ba người cũng hòa mình vào dòng người đông nghẹt ấy.

Một tiếng sau, tại sảnh lớn của cục cảnh sát Vân Thành, mấy chục người chen chúc chật cứng. Nhìn từ ngoài vào, chỉ thấy toàn những cái đầu người lúc nhúc.

"Ngồi xổm xuống! Tất cả ngồi xổm xuống ngay!" Giọng Tiểu Trương vang vọng khắp đồn cảnh sát. Thấy quá ồn ào, cậu quát tháo người này vài câu rồi lại vội vã quay sang quát người kia.

Người đông như vậy, quả thật là quá khó để kiểm soát.

Tiểu Trương mặt mày sa sầm, dáng vẻ hệt như Yến Tu Văn đang nhập hồn vậy. Nghe tiếng ồn ào từ phía sau vọng đến, cậu nhíu mày quay đầu lại, định mắng: "Có biết lắng nghe không thế..."

Giọng nói đột ngột im bặt. Nhìn ba gương mặt quen thuộc trước mắt, Tiểu Trương đành nuốt ngược cục tức cùng lời mắng vào bụng.

Chỉ thấy Yến Thanh, Cao Lăng, Trương Tiêu đang tròn mắt nhìn cậu chằm chằm.

Tiểu Trương vội túm lấy một đồng nghiệp vừa áp giải các đối tượng về, đang bận rộn chuẩn bị lấy lời khai: "Bắt nhầm người à?"

Đồng nghiệp vẫn chưa kịp phản ứng: "Hả?"

Tiểu Trương chỉ vào ba người Yến Thanh, hạ giọng hỏi: "Ba cô nàng này có phải bắt nhầm không?”

Cậu ra hiệu bằng mắt: Đây là cục cưng nhà sếp đấy, đừng có bắt nhầm, không thì có mà lãnh đủ.

Đồng nghiệp kia nhìn theo hướng Tiểu Trương chỉ, ba gương mặt hiện ra, sắc mặt anh ta cũng sầm sì ngay lập tức: "Nhầm cái gì mà nhầm?”

"Chính ba cô nàng này là người đánh hăng nhất! Mấy người can ra vẫn không dừng tay, thậm chí còn xé rách cả áo của đối phương nữa chứ!"

Tiểu Trương: "..."

Cao Lăng và Trương Tiêu cúi gằm mặt xuống. Lỡ mà "máu chiến" đã nổi lên thì đành chịu, khi đã nhập cuộc rồi thì đúng là chẳng nhận ra ai nữa.

Yến Thanh đứng bên cạnh, bình chân như vại, trông chẳng khác nào người ngoài cuộc, cứ như thể chưa từng nhúng tay vào vụ ẩu đả này vậy.

Tiểu Trương nhìn cảnh đó mà đau đầu muốn nổ tung, vội vàng rút điện thoại ra, nhắn tin cho Yến Tu Văn đang xử lý vụ án bên ngoài.

Tiểu Trương: [Sếp ơi, mau về đi, hậu phương "cháy nhà" rồi!]

Lúc này, Yến Tu Văn đang ăn mì, thấy tin nhắn thì khẽ nhíu mày, ngón tay gõ nhẹ.

Yến Tu Văn: [?]

Tiểu Trương liếc nhìn Yến Thanh, cô nàng vẫn đang bình tĩnh lạ thường.

Tiểu Trương: [Cô Yến đánh nhau, bị bắt vào đồn rồi, đang ngồi xổm ở sảnh lớn đây này.]

Yến Tu Văn nhìn tin nhắn trên màn hình, im lặng một hồi lâu. Mãi đến khi ăn hết miếng mì cuối cùng, anh mới thong thả lau tay, cầm điện thoại lên và nhắn lại.

Bày Sạp Bói Toán, Bậc Thầy Huyền Học Kiếm Bộn Tiền

Chương 296