Bày Sạp Bói Toán, Bậc Thầy Huyền Học Kiếm Bộn Tiền

Chương 297

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~4 phút

Tiểu Trương ở cục cảnh sát thấy tin nhắn trả lời thì ngớ người.

Yến Tu Văn: [Thắng không?]

Khóe miệng Tiểu Trương giật giật: [Thắng rồi, nghe nói còn xé rách áo của một gã đô con nữa.]

Thế này thì khác gì thắng rồi chứ?

Nửa tiếng sau, Yến Tu Văn quay lại cục cảnh sát. Nhiều phụ huynh và giáo viên đã lần lượt đến bảo lãnh người về.

Đến lượt nhóm Yến Thanh lấy lời khai, viên cảnh sát lấy lời khai với vẻ mặt nghiêm nghị. Dù là người quen nhưng giờ phải làm việc theo nguyên tắc, cần phải dạy dỗ một bài học thích đáng. "Nói thật đi, tại sao lại tham gia đánh nhau?”

Cao Lăng trả lời trước: "Mọi người đều tham gia đánh nhau, bọn em mà không nhúng tay vào thì đúng là trông không hòa đồng chút nào ạ."

Trương Tiêu gật đầu theo: "Bọn em cùng trường, bạn học bị đánh, bọn em không thể đứng yên mà nhìn được ạ."

Yến Thanh im lặng một lát: "Em không tham gia, chỉ muốn can ngăn, nào ngờ lại bị kéo vào cuộc theo thôi ạ."

Câu này vừa nói ra, Cao Lăng và Trương Tiêu đều sững sờ, nhìn qua nhìn lại Yến Thanh, thoáng chốc chợt nhận ra mình thật thà quá mức.

Viên cảnh sát nhìn Yến Thanh với ánh mắt nghi ngờ nhưng cô bé này trước giờ vẫn luôn ngoan ngoãn, quy củ, làm gì có chuyện lại đi phạm tội để vào đồn cảnh sát chứ. Nhìn là biết ngay kiểu "con nhà người ta" chuẩn mực, vừa ngoan vừa giỏi, khiến người khác phải ngưỡng mộ mà chẳng mảy may lo lắng gì.

Viên cảnh sát nhíu chặt mày, hỏi tiếp: "Đánh thế nào? Có dùng tay đấm, chân đá không? Có túm tóc, xé áo người ta không?”

Cao Lăng và Trương Tiêu nghe vậy liền lắc đầu lia lịa: "Không ạ, chỉ dùng tay thôi, bọn em yếu lắm, đánh không lại."

Mà có thì giờ cũng chẳng dám nhận, hơn nữa cũng không nhớ rõ nữa, chỉ nhớ mình sức yếu, chẳng túm được tóc ai cũng chẳng xé nổi áo người khác.

Yến Thanh: "Không có đá ạ."

Đúng lúc này, một gã đàn ông to con, quần áo rách bươm, ôm chiếc máy ảnh vỡ nát bét được một cảnh sát dẫn đi ngang qua. Nghe thấy lời này, mắt gã trợn trừng, gầm lên với ba cô gái: "Láo toét! Láo toét! Chính ba con ranh chúng mày đã hại tao ra nông nỗi này!"

"Anh cảnh sát ơi! Ba con nhỏ này đang nói xạo đấy! Mấy anh đừng có tin chúng!"

"Mấy anh xem chúng nó đập máy ảnh của tôi này! Lũ đàn bà c.h.ế.t tiệt, chúng mày phải đền tiền cho tao!"

Gã đàn ông càng quát càng tức, định xông tới tính sổ với ba cô gái nhưng bị viên cảnh sát bên cạnh giữ lại: "La hét cái gì? Muốn bị tạm giam vài ngày không hả?"

Cao Lăng và Trương Tiêu bị tiếng quát làm cho giật mình, nước mắt lưng tròng, rụt rè lau đi những giọt lệ: "Xin lỗi... tụi em chỉ là sợ quá, không cẩn thận làm rơi đồ của anh, không phải cố ý đâu ạ..."

"Bao nhiêu tiền tụi em đền cho anh..." Mắt Trương Tiêu đỏ hoe.

Mấy người nhà đến bảo lãnh xung quanh thấy vậy không đành lòng: "Anh bạn trẻ, có gì từ từ nói chứ, xem làm mấy cô bé sợ chưa kìa..."

" Đúng rồi, người ta nói đền tiền cho rồi còn gì. Anh to con thế này, chẳng lẽ không xử lý nổi mấy cô bé yếu ớt, mỏng manh này à?"

"Nhìn mấy cô bé khóc thế kia, làm được chuyện xấu gì chứ?”

Bị mọi người nói chặn họng hết câu này đến câu khác, gã đàn ông tức đến đỏ mặt tía tai, có miệng mà chẳng nói nên lời, nỗi khổ này biết tỏ cùng ai đây.

Rõ ràng gã đang quay phim, chính ba con nhỏ này xông vào đập phá máy ảnh của gã, còn kéo gã xuống đất đánh, xé rách cả áo, vậy mà giờ lại chẳng ai tin lời gã nói cả.

Đúng là ngậm đắng nuốt cay.

Gã đàn ông hung dữ trừng mắt nhìn chằm chằm ba cô gái. Lũ đàn bà c.h.ế.t tiệt này, coi như gã xui xẻo hôm nay. Sau này, gặp loại con gái như vậy nhất định phải tránh xa.

Hừ! Đúng là vận xui đeo bám!

Khi Yến Tu Văn đến, việc lấy lời khai đã gần như hoàn tất. Anh ta chỉ đứng lặng lẽ bên cạnh, khiến viên cảnh sát đang hỏi cung cũng ngại ngùng không dám hỏi thêm chi tiết nào nữa.

Vụ này liên quan quá nhiều người, nếu xử lý nghiêm túc thì cũng chẳng có đủ chỗ giam giữ, thế nên lúc này phần lớn mọi người đã được bảo lãnh về hết.

"Sếp, tôi đã hỏi cung xong xuôi rồi, anh có thể đưa cô ấy về được ạ."

Viên cảnh sát ôm tập hồ sơ vội vàng chạy đi.

Ánh mắt Yến Tu Văn dừng lại trên người Yến Thanh. Ngoài quần áo và tóc tai hơi rối bời, cô không hề có bất kỳ vết thương nào.

Bày Sạp Bói Toán, Bậc Thầy Huyền Học Kiếm Bộn Tiền

Chương 297