"Lại đánh nhau à?"
Giọng anh trầm trầm, không nghe ra vui giận nhưng lại khiến người ta cảm thấy áp lực nặng nề.
Trương Tiêu và Cao Lăng bất giác rụt vai lại, cảm giác y như bị phụ huynh gọi lên khiển trách. Cả hai đều ném ánh mắt thông cảm về phía Yến Thanh, thầm thấy may mắn vì mình không sống ở Vân Thành.
Nếu chuyện này mà đến tai gia đình, chắc chắn họ sẽ bị mắng té tát.
Yến Thanh khẽ mím môi mỏng: "Lại?"
Cô nhìn thẳng vào mắt Yến Tu Văn, không hiểu sao anh lại thêm chữ " lại" vào.
Trong ấn tượng của cô, mình chưa từng đánh nhau.
Yến Tu Văn im lặng một lát, giọng hơi trầm xuống: "Về nhà tôi mua cho cô một thùng sữa óc chó Chín Quả, mỗi ngày uống một chai."
Yến Thanh: "Sữa óc chó Chín Quả?"
Yến Thanh – người từ trước đến giờ chỉ uống sữa tươi và nước lọc – không biết thứ đó là gì. Ngược lại, Cao Lăng và Trương Tiêu đứng cạnh không nhịn được, bật cười thành tiếng "Phụt".
Yến Thanh: "?"
Cao Lăng ghé sát vào, nói nhỏ: "Chú cậu đang chê cậu trí nhớ kém đấy, muốn cậu uống để bồi bổ não."
Yến Thanh lập tức nở nụ cười tươi rói: "Cảm ơn chú út."
Cô đúng là đang cần thứ này. Dạo gần đây cứ thấy nghỉ ngơi không đủ, đầu óc không đủ dùng.
Ba người định theo Yến Tu Văn ra về thì bị nhà họ Đào chặn lại!
Bà Đào chỉ vào cánh tay mình, hung hăng chỉ mặt Yến Thanh: "Con ranh con này, tao chưa đi tìm thì mày đã tự tìm đến cửa!"
"Cái tay này của tao là do mày làm gãy, đền tiền!"
Ông Đào đứng sau lưng vợ, làm tăng thêm khí thế cho bà ta. Còn Đào Ứng Hoành, vừa hay cảnh sát điều tra được manh mối mới, anh ta chưa kịp bị tìm đến thì đã tự đến nộp mạng, nên giờ đã bị đưa thẳng vào phòng thẩm vấn để hỏi về những việc liên quan đến vụ án mạng của Đào Ứng Thái.
Ánh mắt lạnh lùng của Yến Thanh lướt qua cánh tay bà Đào, rồi lại nhìn sang ông Đào đứng sau: "Năm nghìn tệ không phải đã đưa cho ông bà rồi sao?"
Ông Đào biến sắc: "Tay vợ tôi bị gãy thật đấy, riêng tiền chụp chiếu, chữa trị trước sau cũng đã hơn năm nghìn rồi!"
"Cô ít nhất phải đền thêm cho chúng tôi một vạn tệ tiền tổn thất tinh thần nữa!"
Cao Lăng đứng cạnh nghe vậy, mắt trợn trừng: "Hai người bị tiền làm mờ mắt rồi hả? Còn đòi một vạn?"
"Nhà không có gương thì về mà đái một bãi soi lại mình xem, coi mình có xứng đáng không!"
Cao Lăng, người xưa nay vẫn luôn giữ ý tứ, chửi người cũng phải có văn hóa, lúc này không nhịn được nữa.
Cô thật sự chưa từng thấy bộ mặt nào xấu xí đến vậy, dù trước đó đã đoán được phần nào.
Yến Tu Văn đứng cạnh, ánh mắt lập tức tối sầm lại, hỏi Yến Thanh: "Có chuyện gì?"
"Chuyện vặt thôi ạ." Yến Thanh khẽ nhếch môi.
Cô nhìn đôi vợ chồng họ Đào trước mặt, giọng trong trẻo: "Một vạn thì không có, năm nghìn thì có."
Ông bà Đào nhìn nhau, dường như đang bàn bạc xem năm nghìn có đủ không. Hai người ghé sát lại, ghé tai thì thầm: "Bà nó à, tôi thấy năm nghìn cũng được rồi. Đây là cục cảnh sát, thằng Hoành còn chưa ra đâu."
Bà Đào do dự một chút: "Không được, phải đòi một vạn."
"Con ranh này dễ dãi thế, mở miệng cái là năm nghìn, tại sao lại không đòi một vạn?"
Có thể đòi nhiều hơn thì không có lý do gì lại đòi ít đi.
Lúc này, trong mắt hai vợ chồng, Yến Thanh đã trở thành hình tượng một người giàu có, thật thà, dễ bắt nạt. "Không được! Phải là một vạn, một xu cũng không thiếu! Nếu không hôm nay đừng hòng rời đi, chúng tôi còn báo cảnh sát, kiện cô ra tòa!"
"Đừng tưởng chúng tôi không biết luật, chúng tôi biết nhiều lắm, không ít hơn mấy đứa sinh viên các cô đâu."
Bà Đào ưỡn thẳng lưng, cố không để mình lép vế.
Cao Lăng cười khẩy một tiếng. Còn biết luật cơ đấy? Kéo xác con gái đến cổng trường, gây ảnh hưởng nghiêm trọng đến trật tự công cộng, thế mà gọi là biết luật à?
Đúng là cho chút mặt mũi đã tưởng mình là cái thá gì rồi.
Nụ cười trên mặt Yến Thanh không tắt. Cô lấy điện thoại từ trong túi ra, mở album ảnh, tìm một đoạn video dài hai phút rồi bấm phát.