Ý anh rất rõ ràng: hôm nay chắc chắn không thể thả người, nhưng nếu chỉ muốn gặp mặt thì hoàn toàn có thể sắp xếp.
Theo sự sắp xếp của cảnh sát, vợ chồng nhà họ Đào được dẫn đi gặp con trai Đào Ứng Hoành.
Hai người đi trước, Tiểu Trương đi sau khẽ thì thầm: "Sếp, tôi đã gửi chiếc nhẫn của Đào Ứng Hoành đến phòng giám định để xét nghiệm rồi, sẽ sớm có kết quả."
Liệu vết m.á.u đó có phải của Đào Ứng Thái hay không, chỉ cần xét nghiệm là biết ngay.
Yến Tu Văn gật đầu, dẫn Tiểu Trương vào phòng giám sát ngay cạnh phòng thẩm vấn. Lúc này, Đào Ứng Hoành vừa thấy bố mẹ thì kích động đến mức đập bàn thình thịch: "Bố mẹ, mau cứu con ra!"
"Bọn họ vu oan cho con, còn muốn giam con lại..."
Bà Đào nhìn con trai mình bị kìm giữ sau chiếc bàn nhỏ, xót xa đến đỏ hoe cả mắt, vội túm lấy cánh tay ông Đào bên cạnh: "Mẹ sẽ cứu con, mẹ nhất định phải cứu con!"
Đào Ứng Hoành không kìm được bật khóc nức nở: "Sao con lại xui xẻo đến vậy, gặp phải người chị như thế. Đã keo kiệt lại còn suốt ngày quản con, bây giờ c.h.ế.t rồi mà linh hồn vẫn còn quấy phá, muốn hại con nữa chứ...."
"Mẹ! Hồi đó sao bố mẹ lại nhận nuôi nó làm gì!" Nét ấm ức hiện rõ trên mặt cậu ta. Nếu không phải tại Đào Ứng Thái, sao giờ này cậu ta lại phải chịu cảnh khốn khổ này!
Trước kia bố mẹ còn không cho cậu ta nhắc đến chuyện này, dặn không được để chị biết mình là con nuôi, nếu không chị sẽ không kiếm tiền cho họ nữa.
Nhưng con đàn bà đó đúng là sao chổi mà.
Bà Đào nhìn bộ dạng thảm hại của con trai, trong lòng cũng dâng lên nỗi hối hận, bà đ.ấ.m thùm thụp vào cánh tay ông Đào: "Đều tại ông! Hồi đó cứ nhất quyết đòi nhận nuôi con bé này, nói gả con gái đi là sẽ kiếm được tiền, giờ thì hay ho rồi! Hại luôn cả con trai ruột của chúng ta vào đây rồi!"
"Ông nói xem, bây giờ phải làm sao đây hả ông?"
Ông Đào đau đầu, quay sang nhìn Đào Ứng Hoành, hỏi: "Ứng Hoành à, rốt cuộc con có hại chị con không đó?"
Đào Ứng Hoành khựng người lại, ánh mắt thoáng né tránh: "Tất nhiên là không rồi! Đó là chị con mà, sao con có thể ra tay hại chị ấy được."
Ông Đào thở dài thườn thượt: "Để nghĩ cách khác xem sao."
Từ phòng bên cạnh, Tiểu Trương kinh ngạc thốt lên: "Sếp, đúng như sếp đã đoán, Đào Ứng Thái này quả nhiên không phải con ruột của nhà họ Đào!"
Trước đó sếp đã từng nhận xét rằng Đào Ứng Thái trông chẳng giống người nhà họ Đào chút nào. Cô gái trắng trẻo, xinh xắn, ngũ quan tinh tế ưa nhìn, trong khi người nhà họ Đào da bẩm sinh đã ngăm đen, không thể nào sinh ra một cô con gái xinh đẹp như Đào Ứng Thái được. Nhưng vì chuyện này không liên quan đến vụ án nên cũng không được điều tra sâu hơn.
Yến Tu Văn trầm giọng nói: "Hỏi hai người này xem có thể tìm được người thân ruột thịt của Đào Ứng Thái không."
Tiểu Trương gật đầu dứt khoát: " Tôi đi ngay đây!"
Bị hỏi về thân thế của Đào Ứng Thái, sắc mặt vợ chồng nhà họ Đào lập tức trở nên khó coi: "Các cậu hỏi cái này làm gì cơ chứ?"
Tiểu Trương đặt tập tài liệu trong tay lên bàn, giọng điệu kiên quyết: "Chúng tôi đã gọi điện về quê các người hỏi thăm. Đào Ứng Thái không phải được hai người nhận nuôi từ bất kỳ cô nhi viện hay cơ quan chính quy nào cả. Nhiều thủ tục, quy trình có vấn đề, cần phải đối chiếu lại từng cái một."
Ánh mắt ông Đào thoáng vẻ kỳ lạ, cẩn thận thăm dò: "Chuyện này... nó không phạm pháp chứ?"
Tiểu Trương hơi nhíu mày, đáp gọn lỏn: "Không phạm pháp."
Cậu biết rõ, đối phó với hạng người vô lại như nhà họ Đào chỉ có thể moi lời từng chút một. Nếu không, loại người này sẽ nửa câu cũng không hé răng, mà có nói ra thì cũng chưa chắc đã là thật, buộc phải tự mình kiểm tra xác minh.
Ông bà Đào lúc này mới thật sự yên tâm, bà Đào xua tay: "Con bé đó là chúng tôi xin từ nhà cậu hai nó về đấy. Nghĩ bụng nhà người ta đông con chẳng biết nuôi nổi, thay vì bán cho người khác, chẳng thà để chúng tôi mang về nuôi, dù sao cũng không mất tiền." Món hời béo bở này mà bỏ qua thì đúng là phí của trời.
Sắc mặt Tiểu Trương chợt chùng xuống: "Nhà ông ấy nhiều con lắm sao?”
Ông Đào: "Ừ, mỗi tháng đều gửi về... à không, là con bé bị người ta bỏ rơi, nhà cậu hai tôi nhặt về. Lúc đó chúng tôi nhìn còn tưởng là con trai, ai dè mang về rồi mới biết là con gái..."