Lời vừa ra khỏi miệng, ông Đào đã vội vã đánh trống lảng.
Vừa nói, mặt bà Đào lộ rõ vẻ ghét bỏ, nếu sớm biết là con gái, bà ta đã chẳng đời nào đồng ý nuôi.
Tiểu Trương: "Con trai con gái chẳng phải nhìn là biết ngay sao?"
Bà Đào làu bàu: "Để đầu đinh cụt ngủn như thế, ai mà phân biệt nổi là con gái?"
"Nghĩ nó trông cũng sáng sủa, tìm vợ không khó, cũng có thể giúp nó yên bề gia thất, sau này có thêm đứa con chăm sóc lúc tuổi già thì cũng chẳng thiệt thòi gì."
Khuôn mặt Tiểu Trương lập tức tối sầm lại: "Lúc đó Đào Ứng Thái trông khoảng mấy tuổi?" Ông Đào ngẫm nghĩ: "Chắc khoảng năm sáu tuổi gì đó, không lớn lắm."
Bà Đào bên cạnh kéo tay ông ta, ra hiệu đừng nói nhiều, đi thẳng vào chuyện chính.
Ông Đào lúc này mới dè dặt nhìn xung quanh, móc từ trong túi ra một chiếc túi ni lông đỏ tươi, cố nhét vào tay Tiểu Trương: "Cảnh sát Trương à, con trai chúng tôi ngày thường ngoan lắm, quan hệ với chị nó cũng tốt, không thể nào hại chị nó được."
"Cậu nói giúp chúng tôi một tiếng nhé?"
Cậu Trương sững người, nhìn xuống chiếc túi ni lông trong tay. Túi tuy màu đỏ nhưng hơi trong suốt, có thể nhìn rõ một cọc tiền dày bên trong, hình ảnh quen thuộc của những tờ tiền đỏ. Cái túi ni lông này làm Tiểu Trương giật mình thon thót, cứ như chạm phải vật gì bỏng rát, vội vàng ném trả lại vào lòng ông Đào: "Đừng có giở mấy trò vô ích này ra! Tôi nói cho các người biết, Đào Ứng Hoành có g.i.ế.c người hay không, đợi người của chúng tôi điều tra ra là biết ngay!"
"Mau cất mấy thứ này đi!"
Tiểu Trương dù xưa nay có ham tiền thật, nhưng lúc này mặt mày tái mét, ôm tài liệu quay người đi, bước chân vội vã, gần như chạy trối chết, cứ như có quỷ thần đang đuổi sát gót sau lưng.
Cậu đi theo Yến Tu Văn cũng vài năm rồi, án lớn án nhỏ đều từng phá. Lần này Yến Tu Văn cố ý giao nhiều việc cho cậu, muốn cậu đứng ra chủ trì vụ án xác c.h.ế.t rơi lầu tại trường đại học nên người tiếp xúc với nhà họ Đào đều là cậu.
Bị dúi tiền kiểu này là lần đầu tiên, khiến cậu ta hoảng hồn không nhẹ.
Cậu vẫn rất yêu nghề này, làm việc tận tụy, bao nhiêu đêm ngày vất vả, vừa rồi suýt nữa thì bị người ta hủy hoại.
Gia đình này thật đáng sợ, muốn hãm hại mình sao không?
Tiểu Trương vỗ n.g.ự.c cho xuôi hơi, vội vàng báo cáo thông tin vừa hỏi được cho Yến Tu Văn, đồng thời liên lạc với đồn cảnh sát nơi nhà họ Đào ở để phối hợp điều tra.
Hiện tại họ có cơ sở nghi ngờ rất lớn rằng nạn nhân Đào Ứng Thái hồi nhỏ đã bị bọn buôn người bán cho nhà họ Đào. Những đặc điểm mà nhà họ Đào vừa kể đều có thể trùng khớp với một số trường hợp.
Ví dụ, nhiều kẻ buôn người sau khi bắt cóc trẻ sẽ lập tức cạo trọc đầu đứa bé, thay quần áo, thậm chí bôi bùn đất lên người để đánh lừa tai mắt cảnh sát. Như vậy, dù gia đình có báo cảnh sát kịp thời cũng rất khó tìm lại được con mình ngay lập tức.
Ngày hôm sau, kết quả từ phòng giám định cho thấy vết m.á.u tìm thấy trong kẽ nhẫn của Đào Ứng Hoành được xác nhận là của chính Đào Ứng Thái.
Chỉ vài ngày sau, tin tức này đã bị rò rỉ từ cục cảnh sát, khiến mạng xã hội lập tức dậy sóng với đủ loại bình luận tranh cãi nảy lửa.
Có người cho rằng đó là tin giả, người ta là em trai nạn nhân, sao có thể làm chuyện đó được.
Có người lại nghĩ, người đời khó lường, biết đâu chính em trai lại là kẻ ra tay sát hại, thậm chí còn kéo xác đến trường hòng đòi bồi thường, nghĩ thôi đã thấy rợn sống lưng.
Cũng có người khăng khăng cho rằng đây là người của Vân Đại đang tẩy trắng, tung hỏa mù để thao túng dư luận. Trừ khi đưa ra được bằng chứng chứng minh Đào Ứng Hoành chính là kẻ g.i.ế.c người, còn những thông tin không chính thức này đều bị coi là chiêu trò của đám dư luận viên bênh vực Vân Đại.
Cao Lăng lướt mạng xã hội, thấy tin này mà tức đến bật cười: "Hai cậu qua đây xem này, mấy người này lúc nào cũng chỉ chực bôi nhọ thanh danh của trường mình thôi.”
Đúng là rảnh rỗi sinh nông nổi, đúng là một lũ chuyên bày ra trò vớ vẩn.
Trương Tiêu cười: "Không sao đâu, chỉ cần cảnh sát tiếp tục điều tra, sự thật rồi sẽ có ngày sáng tỏ. Theo tớ thấy, đã điều tra đến Đào Ứng Hoành rồi, chiếc nhẫn chính là bằng chứng tốt nhất."