Bày Sạp Bói Toán, Bậc Thầy Huyền Học Kiếm Bộn Tiền

Chương 304

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~4 phút

“Lẽ ra ngay từ đầu, ông ấy đã không nên nhận nuôi cái đứa bé đó, đúng là một tai họa giáng xuống, làm khổ cả nhà chúng ta!”

Không có con bé Đào Ứng Thái phiền phức đó, thì con trai bà ta đã chẳng phải mang tội g.i.ế.c người.

Nghĩ đến đây, bà ta lại sôi m.á.u lên: "Tiền bồi thường từ phía trường học thì coi như mất rồi. Còn cái nhà họ Tống kia, chúng ta nhất định phải vòi tiền cho bằng được! Nuôi con gái cho người ta mười mấy năm trời, lẽ nào lại công cốc?"

“Phía thằng con còn biết bao nhiêu khoản cần chi nữa chứ. Tôi thấy cái nhà đó toàn đi xe hơi sang trọng, có cả tài xế riêng, ăn vận trông rõ ra dáng người có tiền, thể nào cũng phải đòi thật nhiều mới bõ.”

Ông Đào gật gù đồng tình: " Đúng là phải đòi nhiều chút, nhà mình cũng chẳng còn đồng nào dính túi nữa rồi."

Vốn dĩ, hai vợ chồng chỉ sống dựa vào nghề nông, kiếm tiền từ việc bán rau cỏ. Số tiền Đào Ứng Thái cực khổ làm ra mang về trong mấy năm qua, giờ đây đến Vân Thành cũng đã tiêu gần sạch bách, trong nhà thực sự không còn một xu dính túi. Ban đầu, nghe người trong thôn rỉ tai rằng con gái c.h.ế.t thì có thể đòi trường học bồi thường, họ mới tức tốc kéo nhau lên Vân Thành, bỏ mặc cả ruộng vườn ở quê nhà không ngó ngàng tới, ước chừng rau cỏ đã héo rũ hết cả rồi. Đúng lúc hai người đang rôm rả chuyện trò, Tiểu Trương cầm một tập tài liệu từ cục cảnh sát bước ra, chuẩn bị thẳng tiến đến tòa án. Bằng chứng và lời khai của vụ án xác c.h.ế.t rơi lầu đã được thu thập và sắp xếp đâu vào đấy, chỉ còn chờ ngày chuyển giao cho tòa án.

Cùng lúc đó, gia đình họ Tống cũng đã có mặt tại Vân Thành. Tống Kỳ sẽ đích thân đứng ra với tư cách nguyên đơn để đệ đơn khởi kiện gia đình họ Đào.

Cậu vừa mới bước ra ngoài chưa được bao lâu, định bụng lên xe thì đã bị đôi vợ chồng họ Đào đứng đợi sẵn bên ngoài chặn mất lối.

Vừa trông thấy ông Đào lại thò tay móc từ trong áo ra chiếc túi ni lông đỏ quen thuộc, Tiểu Trương đã thấy đau đầu. Cậu liền trực tiếp mở cửa xe, định bụng lập tức rời đi.

Ông Đào thấy vậy vội vàng sốt ruột, liên tục đập mạnh vào cửa kính xe. Bà Đào thậm chí còn lao ra chặn ngang đầu xe, kiên quyết không cho cậu rời đi.

Tiểu Trương đã cạn kiên nhẫn, hạ cửa kính xe xuống, giọng rành rọt: "Đào Ứng Hoành g.i.ế.c người là chuyện hiển nhiên, nhân chứng vật chứng đã đầy đủ cả rồi, hai người rốt cuộc còn định giở trò gì nữa?"

Ròng rã nửa tháng nay, ngày nào họ cũng hoặc đến cục cảnh sát gây rối, hoặc ra ngoài chặn đường cậu, khiến mỗi lần về đồn cậu đều phải lấm lét nhìn trước ngó sau, lén lén lút lút, phiền phức đến độ muốn phát điên.

Đôi vợ chồng nọ trưng ra nụ cười nịnh bợ: "Cậu cảnh sát Trương, chúng tôi chỉ muốn nhờ cậu xem xét lại vụ án kỹ càng hơn một chút, biết đâu lại có hung thủ khác thì sao? Hoặc cũng có thể con bé đó tự mình bất cẩn trượt chân ngã rồi đập đầu mất mạng thì sao?"

Vừa nói, bà Đào vừa lật mở chiếc túi ni lông màu đỏ, dúi sát lại gần cho Tiểu Trương liếc nhìn, giọng ngập ngừng: "Nếu cậu chê số này ít, cứ việc ra giá, chúng tôi sẽ về chuẩn bị thêm, đảm bảo sẽ làm cậu vừa lòng."

Bà Đào nở nụ cười tự mãn, tự tin nhìn thẳng vào Tiểu Trương đang ngồi trong xe.

Sắc mặt Tiểu Trương lập tức tối sầm lại. Nhìn sơ cũng biết trong chiếc túi ni lông đó ít nhất phải có đến ba vạn tệ. Cậu cười khẩy một tiếng, nói rành rọt: "Số tiền này, e rằng chính là tiền của người đã khuất, lúc sinh thời vất vả kiếm về đưa cho hai người đấy chứ.”

Vậy mà bây giờ, chính hai người lại đang dùng nó vào cái mục đích dơ bẩn này đây.

Vợ chồng ông bà Đào ngẩn người ra, trao đổi ánh mắt đầy vẻ ngơ ngác, không tài nào hiểu được hàm ý của Tiểu Trương.

Tiểu Trương nhấn còi một tiếng dứt khoát: "Hắn đã phạm tội g.i.ế.c người thì đương nhiên phải trả giá."

“Hai người muốn gặp con trai mình thì đợi đến phiên tòa rồi tự mình tới mà xem. Còn bây giờ, mau tránh đường ra ngay! Nếu không, tôi sẽ gọi người đến áp giải hai người về đồn đấy.”

Những lời lẽ cương quyết của Tiểu Trương đã thể hiện rõ ràng thái độ bất hợp tác của cậu đối với họ.

Muốn giở mấy trò vặt vãnh này với cậu ư? Tuyệt đối không có cửa đâu! Thay vì phí hoài thời gian vô ích ở đây, chẳng bằng họ nên mau chóng đi thăm con trai thêm vài lần nữa thì hơn. Dù sao gia đình họ cũng không ở Vân Thành, mà sau này khi Đào Ứng Hoành đã phải ngồi bóc lịch thì những ngày tháng cả ba người được đoàn tụ cũng chẳng còn lại bao nhiêu.

Bày Sạp Bói Toán, Bậc Thầy Huyền Học Kiếm Bộn Tiền

Chương 304