Yến Thanh đoán Đỗ Phong Thanh hôm nay đột ngột tìm cô là có chuyện muốn nói, nhưng không ngờ lại là vì vụ án của Đào Ứng Thái.
Giờ đây cô đã hiểu ra vấn đề. Trong lòng mơ hồ linh cảm anh muốn tìm chính Đào Ứng Thái, nhưng vẫn cần Đỗ Phong Thanh làm rõ để cô nắm bắt tình hình cụ thể hơn.
Thấy Yến Thanh đã đi thẳng vào vấn đề, Đỗ Phong Thanh cũng chẳng quanh co nữa, trực tiếp nói rõ mục đích đến đây hôm nay: "Mối quan hệ giữa nguyên đơn và bị đơn khá phức tạp. Đào Ứng Thái được gia đình họ Đào nhận nuôi từ bé. Về mối quan hệ giữa cô ấy và người nhà họ Đào, anh không thể khai thác thông tin từ phía họ, vì vậy muốn trực tiếp tìm hiểu từ Đào Ứng Thái."
"Muốn hỏi xem cô có thể tìm được Đào Ứng Thái không?"
Anh vốn định đến ngôi làng nơi gia đình họ Đào sinh sống nhưng nghĩ lại, bên cạnh mình lại có một người sở hữu khả năng giao tiếp với người đã khuất. Có lẽ nhờ Yến Thanh, anh có thể trực tiếp gặp được Đào Ứng Thái.
Đúng lúc này, ly sữa nóng được đặt lên bàn. Đầu ngón tay Yến Thanh khẽ lướt trên vành ly ấm nóng, như đang suy tư điều gì đó, khóe môi cô hơi nhếch lên, khóe mắt khẽ cong lên một đường mềm mại. "Được."
" Nhưng mà, làm sao anh chắc chắn Đào Ứng Thái sẽ hợp tác với anh?"
Gần đây, Yến Thanh thỉnh thoảng vẫn gặp Đào Ứng Thái. Cô ấy cứ lẩn khuất trong khuôn viên trường, đôi khi lại quanh quẩn bên người thân họ Đào. Mấy ngày nhà họ Đào kéo xác đến cổng trường gây rối, Đào Ứng Thái đều tận mắt chứng kiến, thế nhưng cô ấy chẳng hề biểu lộ cảm xúc gì, cũng không có bất kỳ hành động nào.
Xem ra cô ấy cũng không hề oán hận hung thủ Đào Ứng Hoành.
Trực giác Yến Thanh mách bảo, dù Đỗ Phong Thanh có gặp được Đào Ứng Thái thì cô ấy cũng sẽ không hợp tác.
Đỗ Phong Thanh khẽ nhíu mày, quả thực đây là vấn đề cần cân nhắc thấu đáo.
Sau một hồi im lặng, anh trầm giọng nói: "Nếu để Đào Ứng Thái gặp lại người mẹ ruột và anh trai đã thất lạc nhiều năm thì sao?"
Yến Thanh hơi sững người, quả thực không phải là một ý kiến tồi. "Có thể thử xem."
Có lẽ Đào Ứng Thái cũng muốn gặp lại những người thân luôn day dứt nhớ mong cô trên cõi đời này.
Chiều muộn cùng ngày, Yến Thù cuối cùng cũng được nghỉ, vội vã kéo vali hành lý, bước chân vào khuôn viên Vân Đại.
Yến Thanh nhận được tin nhắn, lập tức chạy từ ký túc xá ra đón em gái. Vì trường Yến Thù có tính chất đặc thù, luôn áp dụng chế độ quản lý nội trú nghiêm ngặt nên hai chị em đã nửa năm không được gặp nhau.
Ngay khoảnh khắc đó, từ xa đã nhìn thấy bóng dáng thân thuộc, Yến Thù kích động đến nỗi vứt phăng vali, lao như bay đến ôm chầm lấy Yến Thanh. Cái lạnh cắt da của ngày đông dường như cũng tan chảy trong vòng ôm ấm áp, siết chặt ấy!
Tiếng cười trong trẻo vang lên, đầy phấn khích. "Chị ơi, em nhớ chị muốn c.h.ế.t đi được!"
Yến Thanh không nén được nụ cười, khẽ cong khóe môi, vỗ vai Yến Thù: "Tối nay về nhà hay ở lại ký túc xá của chị?"
Mới hôm trước cô đã hỏi Cao Lăng và Trương Tiêu, cả hai đều hoàn toàn chào đón sự có mặt của Yến Thù.
Đôi mắt Yến Thù cong thành vầng trăng khuyết: "Đương nhiên là ở ký túc xá của chị rồi! Em còn chưa gặp bạn cùng phòng của chị nữa, có phải một người tên Cao Lăng, một người tên Trương Tiêu không ạ? À, vốn dĩ còn có một người tên Thẩm Duyệt, nhưng chị ấy đã qua đời rồi."
Tuy cô ấy không trực tiếp ở cạnh chị gái nhưng vẫn luôn theo dõi mọi diễn biến ở Vân Đại, có chuyện gì xảy ra cô ấy đều nắm rõ như lòng bàn tay.
Yến Thù chủ yếu mong muốn được trải nghiệm cuộc sống ký túc xá đại học của Yến Thanh thế nào. Cô ấy từng nghe nói, cuộc sống đại học với một phòng ký túc xá bốn người có thể tạo ra đến năm nhóm chat khác nhau!
Bình thường Yến Thù hiếm khi được Yến Thanh kể về cuộc sống ký túc xá nên lần này cô ấy muốn đích thân đến chứng kiến mọi thứ.
Yến Thanh bật cười: "Được thôi, vậy chúng ta đi cất hành lý đã nhé, lát nữa cùng các bạn ấy ra nhà ăn?"
Trước đây Yến Thanh từng nghe Yến Thù than vãn không ngớt về căn tin trường mình, đồ ăn vừa dở tệ lại chỉ tạm đủ lấp đầy bụng, còn cấm tiệt việc gọi đồ ăn ngoài hay ra khỏi trường, đúng là khổ sở chẳng khác gì đi tu.
"Đồ ăn ở căn tin Vân Đại cũng không tệ chút nào, em ăn thử xem?"