Bày Sạp Bói Toán, Bậc Thầy Huyền Học Kiếm Bộn Tiền

Chương 331

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~4 phút

Theo lời mời của nhà họ Yến, gia đình họ Tô đã ở lại biệt thự nhà họ Yến một đêm.

Nghe cuộc đối thoại vừa rồi, Tô Triệt thấy hơi khó chịu trong dạ. Vốn dĩ hôn ước của cậu thì phải để cậu tự định đoạt mới phải. Huống hồ, vốn dĩ hôn ước này là dành cho cậu và Yến Thù, còn Yến Thanh dù sao cũng chỉ mới về nhà họ Yến sau này.

Vừa ra khỏi phòng khách, không còn người nhà họ Yến bên cạnh, Tô Triệt liền lên tiếng: "Mẹ, người con thích là Thù Thù, mẹ cứ nhắc tới Yến Thanh làm gì?"

Gần đây cậu ta và Yến Thù vốn đang có chút mâu thuẫn, ban nãy Yến Thù cũng ở đó, lỡ cô ấy nghe được rồi hiểu lầm thì sao.

Bà Tô khẽ hừ một tiếng, giọng trách móc: "Năm ngoái mẹ đã dặn con đối xử tốt với Yến Thanh hơn một chút, con bé vừa đậu Vân Đại, bảo con quan tâm chăm sóc người ta. Con thì hay lắm, suốt ngày chỉ biết lêu lổng với lũ bạn bè vớ vẩn!"

Bà Tô tiếp lời: "Cái cô họ Đào kia thì mẹ không có ý kiến, dù sao người ta cũng có chút năng lực, trông cũng là một cô gái tốt, biết giữ thể diện. Nếu con thật sự thích, mẹ cũng không phản đối."

" Nhưng con thử nhìn lại mình xem, suốt ngày cứ lẽo đẽo theo con bé họ Hà đó. Mẹ là người từng trải, biết rõ con nhỏ ham hư vinh đó chỉ nhắm vào tiền nhà mình. Chỉ có con là khờ, bị mấy tiếng ' anh ơi anh à ' của nó làm cho mụ mị đầu óc!"

Lúc này, bà Tô càng nói càng thêm tức giận, nhưng vẫn cố gắng kìm giọng, sợ người nhà họ Yến sẽ nghe thấy.

Tô Triệt khẽ nhíu mày: "Mẹ, Hà Nhu là cô gái tốt, con chỉ nghĩ cô ấy một mình ở Vân Đại cũng không dễ dàng gì..."

Bà Tô chẳng thèm nghe lọt tai, liền ngắt lời: "Nó ở Vân Đại không dễ dàng, vậy sao con không nhìn Yến Thanh xem, con bé ở Vân Đại thì dễ dàng hơn chắc?"

Tô Triệt: "Yến Thanh cũng ở Vân Đại mà."

Bà Tô nhận ra mình thật sự không thể tiếp tục nói chuyện với đứa con trai này nữa. Cứ nói thêm nữa, bà sợ mình sẽ không nhịn được mà muốn nhét nó trở lại bụng, rồi đẻ lại một lần nữa cho xong.

"Sao mình lại có thể sinh ra cái thứ cứng đầu cứng cổ như thế này chứ."

"Con không thích Yến Thanh cũng chưa chắc người ta đã để ý đến con đâu. Chỉ sợ sau này con phải hối hận đấy!"

Nhận thấy mẹ đã thật sự nổi giận, Tô Triệt hiểu không nên nói thêm gì nữa để chọc tức bà. Cậu im lặng, nhưng trong lòng lại chẳng hề đồng tình.

Mình vốn dĩ không hề thích Yến Thanh, cô ấy có thích mình hay không thì liên quan gì đến mình chứ? Hối hận cái nỗi gì?...

Đêm đó, nhà họ Tô ở lại trong biệt thự cổ kính của gia đình họ Yến. Yến Thanh và Yến Thù đến phòng bà nội, cùng bà cụ sưởi ấm bên bếp lò. Trời về khuya, bà cụ đã hơi buồn ngủ, nhưng nhìn hai cô cháu gái xinh xắn, rạng rỡ trước mặt, lòng bà cụ lại cảm thấy thật vui vẻ.

Bà cụ vừa duỗi tay sưởi ấm bên bếp lửa, vừa mỉm cười hỏi: "Hai đứa ở trường có gặp được ai ưng ý không?"

Yến Thù chớp mắt: "Không ạ, cháu chắc chắn là không có."

Yến Thanh bên cạnh cũng lắc đầu: "Không có ạ."

Bà cụ cười hiền: "Thế còn thằng bé Tô Triệt thì sao? Hai đứa lớn lên cùng nhau từ nhỏ, mấy năm trước thấy tình cảm tốt lắm mà, cháu còn hay chạy theo sau nó nữa. Sao nào, không thích nó nữa à?”

Lời này rõ ràng là bà đang hỏi Yến Thù, còn Yến Thanh ngồi bên cạnh chỉ lặng lẽ lắng nghe, tiện tay lấy một quả quýt từ trên lò xuống bóc ăn.

Bà cụ thấy vậy, tiện tay véo nhẹ má Yến Thanh: "Cháu đó, ăn nhiều quýt đường như vậy, cẩn thận khuôn mặt trắng nõn này biến thành màu vàng mất thôi."

Yến Thanh cười: "Không sao đâu ạ, rồi sẽ trắng lại thôi."

Yến Thù ngồi bên cạnh bĩu môi: "Đó là hồi nhỏ không hiểu chuyện, cứ chạy theo sau người ta. Giờ nghĩ lại thấy phiền c.h.ế.t đi được ấy chứ."

Bà cụ cười hiền: "Chưa chắc người ta đã thấy cháu phiền đâu, có khi trong lòng còn đang vui ấy chứ."

Tâm tư của bọn trẻ, dù có giấu kỹ đến đâu thì người lớn vẫn nhìn ra được phần nào. Thằng nhóc nhà họ Tô ấy, từ nhỏ đã có ý với cô cháu gái nhỏ này của bà cụ rồi, lần nào có chuyện gì hay ho mà chẳng chạy tới tìm nó trước tiên. Sau này hai nhà không còn ở gần nhau nữa, một năm chẳng gặp được mấy lần nên mới dần xa cách.

Bày Sạp Bói Toán, Bậc Thầy Huyền Học Kiếm Bộn Tiền

Chương 331