Bày Sạp Bói Toán, Bậc Thầy Huyền Học Kiếm Bộn Tiền

Chương 332

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~4 phút

Lúc này rảnh rỗi, bà cụ cũng chỉ muốn hỏi vậy thôi, xem rốt cuộc trong lòng cô cháu gái nhỏ này đang nghĩ gì.

Bà cụ đặt mấy quả quýt lên lò nướng, vốn là muốn ngửi mùi thơm dễ chịu, nhưng giờ thì quýt trên lò đã bị Yến Thanh ăn gần hết, chẳng còn lại được mấy quả.

Thấy Yến Thanh ăn, Yến Thù cũng không nhịn được nữa, tiện tay lấy một quả quýt bóc ăn. "Cháu cũng không muốn làm cái đuôi bám theo người ta nữa đâu. Giờ anh ta đã có Hà Nhu kè kè bên cạnh rồi, trong lòng chắc đang vui vẻ lắm đấy."

"Hôm trước cháu thấy anh ta đi cùng Hà Nhu, cười tươi roi rói. Trước giờ có bao giờ thấy anh ta cười rạng rỡ như thế đâu." Yến Thù nhét cả múi quýt lớn vào miệng, hai má phồng lên tròn căng.

Nghe vậy, Yến Thanh chợt ngẩng đầu nhìn em gái mình vài giây, rồi nhớ lại chuyện ban ngày cô đã dặn dò em đừng có lụy tình.

Xem ra, cô bé đúng là không phải kiểu người lụy tình, bởi vì Tô Triệt đã thể hiện tình cảm rõ ràng đến vậy, mà cô ấy lại hoàn toàn không nhận ra.

Yến Thanh khẽ cong môi cười thầm. Không nhận ra cũng tốt, ít nhất có thể tránh được những mối tình lằng nhằng không đáng có.

"Chị, chị cười gì vậy?" Yến Thù thắc mắc hỏi.

Vừa nói xong đã thấy chị ấy cười, lẽ nào lời mình vừa nói nghe buồn cười đến thế sao?

Yến Thanh khẽ nhếch môi: "Không có gì, chỉ là thấy em nói rất đúng. Chưa từng thấy anh ta cười ngọt ngào đến vậy, có lẽ là vì có người lẽo đẽo theo sau nên đúng là vui thật sự."

Bà nội Yến bên cạnh nhìn cô cháu gái lớn, thừa biết đứa cháu này thông minh, lại có mắt nhìn người, làm sao có thể không nhận ra tâm tư của thằng bé nhà họ Tô kia chứ. Lúc này không nói toạc ra, có lẽ cũng vì cô bé nhận thấy thằng bé họ Tô không phải là người đáng để trao gửi tình cảm thật lòng.

Bà nội Yến liếc nhìn đồng hồ, cảm thấy hơi mệt mỏi, bèn cười nói: "Thời gian cũng không còn sớm nữa, hai chị em mau về phòng nghỉ ngơi đi."

Yến Thanh nhìn bà nội trước mặt, chợt nhận ra so với một năm trước, tinh thần của bà cụ đã kém đi trông thấy.

Ra khỏi phòng bà nội, Yến Thù ôm tay Yến Thanh, vừa đi về khu nhà mình vừa ngáp một cái thật dài: "Chị, chị nói xem mấy lời bố mẹ và cô chú bên nhà họ Tô nói hôm nay rốt cuộc là có ý gì vậy?"

Ban ngày vừa tiếp xúc với gia đình họ Tô, đến tối bà nội lại hỏi chuyện Tô Triệt, Yến Thù ngẫm nghĩ, chắc hẳn chuyện này liên quan đến hôn ước giữa hai nhà Yến Tô.

"Chị, chị nói xem có phải bố mẹ muốn hủy bỏ hôn ước của nhà mình với nhà họ Tô không?”

Yến Thanh cười: "Chắc vậy." Yến Thù lẩm bẩm: "Hủy bỏ cũng tốt nhưng nếu để Hà Nhu biết được, không biết cô ta sẽ vui sướng đến phát điên mất."

"Không đúng, lát sau em nghe đâu hình như lại không hủy nữa thì phải?"

Ý trong lời mẹ nói, hình như bà muốn chị và Tô Triệt thử tìm hiểu nhau xem sao?

"Thật ra Tô Triệt cũng được, nếu không có cô ả Hà Nhu đáng ghét kia ở bên cạnh..."

Yến Thù đang nói dở, một bóng người đứng cách đó không xa đã chắn ngang đường hai chị em.

Tô Triệt không biết đã đứng đợi ở lối đi nhỏ bên sân từ bao giờ. "Tô Triệt, anh đứng đây làm gì thế?" Yến Thù ngáp một cái, thầm nghĩ may mà những lời vừa rồi cô không nói quá lớn, nếu để Tô Triệt nghe thấy thì đúng là độn thổ mất thôi.

Tiếng "Tô Triệt" này khiến Tô Triệt nhíu mày nhè nhẹ, ánh mắt nhìn Yến Thù đầy vẻ khó hiểu. Từ lúc nào, Yến Thù không còn gọi anh là ' anh Tô Triệt' như thuở nào, mà lại gọi thẳng tên 'Tô Triệt' một cách trống không như vậy.

Nghe thật cứng nhắc, xa lạ làm sao.

Thấy Tô Triệt mãi không nói gì, chỉ chăm chăm nhìn mình, Yến Thù nhíu mày: “Tô Triệt?"

Chẳng lẽ anh ta nghe thấy mình nói gì rồi sao? Không thể nào, tai cậu ta đâu mà thính đến thế?

Lúc này, Tô Triệt mới dứt khỏi dòng suy nghĩ, lên tiếng: "Anh có chuyện muốn nói với em."

Nói đoạn, anh ta liếc nhìn sang Yến Thanh.

Nhưng anh ta vừa định mở miệng, Yến Thanh đã chủ động nói trước: “Vậy chị đi chỗ khác một lát, hai đứa cứ tự nhiên nói chuyện.”

Sự tinh ý của Yến Thanh khiến Tô Triệt khẽ sững lại.

Nghe vậy, Yến Thù mới buông tay chị Yến Thanh ra, nhìn Tô Triệt bằng ánh mắt khó hiểu, nói chuyện thôi mà, có gì mà phải lén lút tránh mặt người khác vậy chứ.

Bày Sạp Bói Toán, Bậc Thầy Huyền Học Kiếm Bộn Tiền

Chương 332