Yến Thanh trầm ngâm một lát. Cô nhớ ra trong nhà vẫn còn phong bao lì xì mà cặp vợ chồng này đã tặng hồi Tết, bèn khẽ gật đầu: "Được."
Xem ra, cô và cặp vợ chồng này cũng có chút duyên nợ.
Liễu Thành lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng nét mặt vẫn lộ rõ vẻ ngượng ngùng: "Làm phiền cô quá, thật lòng cảm ơn cô."
Yến Thanh đáp: "Không sao đâu, anh cứ nói đi."
" Tôi chỉ muốn nhờ cô nhắn giúp Diệp Linh rằng, trong chiếc bình hoa cao nhất trên bàn phòng khách có giấu một món quà mà tôi vốn định tặng cô ấy..." Liễu Thành vừa nói, vừa khẽ thở dài. "À, với cả, tôi vốn đã đặt lịch chụp ảnh cưới vào năm sau rồi, định dành cho cô ấy một bất ngờ. Hồi mới cưới, vì muốn tiết kiệm tiền nên chúng tôi đã không chụp ảnh cưới. Tôi biết thực ra cô ấy vẫn luôn mong muốn có một bộ ảnh. Tiếc là giờ đây, chẳng còn cơ hội nào nữa."
"Cô bảo cô ấy cầm điện thoại của tôi vào WeChat, tìm người tên Du Trình, có lẽ sẽ lấy lại được một ít tiền cọc."
Dù sao thì tôi cũng đã thử vài bộ vest rồi, e là không thể hoàn lại toàn bộ số tiền.
Yến Thanh khẽ sững sờ. Ảnh cưới sao?
Cô khẽ chau mày. Những lời người đàn ông vừa nói mơ hồ gợi về một ký ức nào đó, dường như trong tâm trí cô cũng từng có chuyện tương tự xảy ra, nhưng lại không tài nào nhớ rõ được.
Liễu Thành vẫn tiếp tục dặn dò: "Và nữa, bảo cô ấy đừng tiêu tốn quá nhiều tiền vào chuyện hậu sự của tôi, hãy tiết kiệm tiền mà sống thật tốt."
Yến Thanh nhận ra. Mặc dù những lời anh nói không hề trực tiếp nhắc đến tình yêu, nhưng mỗi câu chữ đều chan chứa tình cảm sâu đậm dành cho vợ mình.
Cô vốn nghĩ người đàn ông sẽ đề nghị được gặp lại vợ mình lần cuối, để nói chuyện hay giải bày, dù sao những chuyện này cô đều có thể thực hiện được.
"Anh không muốn gặp lại vợ mình một lần cuối, nói chuyện với chị ấy sao?" Yến Thanh hỏi, giọng nhẹ nhàng.
Người đàn ông thoáng sững sờ. Anh đoán rằng Yến Thanh có lẽ sở hữu năng lực đặc biệt này, dù sao việc nhìn thấy người đã khuất vốn không phải chuyện đơn giản.
Anh lắc đầu, nở một nụ cười khổ sở: "Thôi thôi, gặp lại chỉ càng khiến tôi thêm không nỡ rời xa."
Nếu đã không thể bên nhau nữa thì gặp lại làm gì, chỉ khiến người còn sống thêm khó nguôi ngoai. Hơn nữa, anh cũng sợ chính mình sẽ càng thêm lưu luyến không muốn rời đi.
Yến Thanh khẽ gật đầu, chấp thuận: "Được."
Yến Thanh bước vào cổng chính, đi xuyên qua sân vườn, rồi cuối cùng gõ cửa. Diệp Linh ra mở, ngạc nhiên khi thấy Yến Thanh đứng đó. Cô biết Yến Thanh là hàng xóm, nhưng không ngờ cô lại ghé thăm.
"Cô tìm tôi có chuyện gì không?" Diệp Linh hỏi, giọng còn chút ngỡ ngàng.
Yến Thanh quay đầu lại, khẽ liếc nhìn phía sau. Liễu Thành đã rời đi tự lúc nào, có lẽ anh sợ rằng nếu đối diện với người vợ còn sống, anh sẽ chẳng nỡ rời xa.
"Chồng chị nhờ tôi nhắn lại. Anh ấy bảo chị xem thử chiếc bình hoa cao nhất đặt trên bàn phòng khách, bên trong có món quà anh ấy dành tặng chị."
Diệp Linh sững sờ. Cô chưa kịp hiểu hết hàm ý trong lời Yến Thanh, nhưng vừa nghe thấy liên quan đến chồng mình, cơ thể cô đã hành động nhanh hơn cả lý trí. Cô quay người vội vã đi vào phòng khách, lấy chiếc bình hoa cao nhất trên bàn xuống.
Yến Thanh còn chưa nói dứt lời, đã thấy người phụ nữ vội vã đi tìm bình hoa. Chứng kiến cảnh ấy, Yến Thanh có thể cảm nhận được tình cảm sâu đậm mà Diệp Linh dành cho chồng mình. Cô chợt hiểu ra vì sao Liễu Thành không muốn gặp vợ lần cuối.
Ngày thường, hai vợ chồng Diệp Linh đều rất bận rộn. Căn nhà có robot hút bụi tự động, nhưng vì không có thời gian chăm sóc, chiếc bình thường chỉ cắm hoa giả. Lúc này, Diệp Linh run rẩy lấy hết những bông hoa giả ra, rồi dốc ngược bình. Một chiếc hộp nhỏ rơi xuống. Cô mở hộp, bên trong là một chiếc nhẫn kim cương lấp lánh đang nằm yên lặng.
Yến Thanh cũng nhìn thấy. Cô còn nhận ra khóe môi người phụ nữ khẽ cong lên, nhưng đó lại là một nụ cười pha lẫn nỗi xót xa.
Diệp Linh như đang tự nói với chính mình, lại như đang thổ lộ với Yến Thanh: "Lúc cưới, chúng tôi đã không mua nhẫn kim cương. Anh ấy cứ canh cánh mãi chuyện này, nói rằng sau này kiếm được tiền nhất định phải mua bù cho em một chiếc."
Nói rồi, nước mắt cô ấy không kìm được mà trào ra khỏi khóe mắt: "Cái tên khốn này, tiền rõ ràng đều gửi hết ở chỗ tôi rồi, lấy đâu ra nhiều tiền thế mà mua nhẫn kim cương chứ!"
Diệp Linh nhớ lại dáng vẻ bận rộn đi sớm về khuya của người chồng quá cố, về đến nhà đến sức lực để tắm rửa cũng không còn, trong lúc cô ấy nấu cho anh bát mì, anh đã gục xuống ngủ thiếp đi ngay trên sofa rồi.