Những chuyện trước kia, bây giờ nghĩ lại, trái tim không khỏi vừa ấm áp lại vừa đau nhói.
Yến Thanh nói tiếp: "Anh ấy còn nói vốn đã đặt lịch chụp ảnh cưới rồi, giờ không chụp được nữa, bảo chị lấy điện thoại của anh ấy liên lạc với người tên Du Trình, chắc là có thể lấy lại được một phần tiền."
"Anh ấy còn nói, mình đã mất rồi, bảo mọi người cứ sống tốt, đừng tốn tiền vì chuyện của anh nữa."
Diệp Linh bỗng bật khóc nức nở: "Anh ấy đã lo toan chu đáo mọi thứ rồi, sao lại không nghĩ cho bản thân mình chứ...."
Người phụ nữ đột nhiên ôm mặt khóc òa lên, Yến Thanh đứng lặng, tay cô theo phản xạ muốn vỗ về nhưng rồi lại lúng túng rút về giữa không trung.
Thật ra Liễu Thành còn một lời nhắn nhủ nữa, nhưng Yến Thanh đã không kể lại.
Anh muốn Diệp Linh sau này nếu gặp được người mình thích, điều kiện lại phù hợp thì hãy nắm bắt lấy, đừng để người chồng đã khuất như anh trói buộc bước chân em.
Đó là tấm lòng của Liễu Thành dành cho vợ, nhưng lúc này Yến Thanh cảm nhận được cảm xúc của Diệp Linh đã lên đến đỉnh điểm, nếu nghe thêm câu này, cô cũng không dám chắc người phụ nữ tối nay có nghĩ quẩn hay không.
Cô nuốt câu nói đó vào trong bụng.
Lúc rời khỏi nhà họ, Yến Thanh không gặp lại Liễu Thành nữa, có lẽ anh đã siêu thoát.
Yến Thanh ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm đen kịt, muôn vàn vì sao lấp lánh như dát bạc, đêm nay dường như dài vô tận.
Cô có thể nhìn thấy vận mệnh của một số người, nhưng lại không cách nào thay đổi, đành bất lực nhìn họ dần dần biến mất khỏi tầm mắt.
Rất nhiều lúc, cô đều nghĩ, năng lực này đối với cô rốt cuộc là hồng phúc hay một lời nguyền nghiệt ngã.
Ngày hôm sau, Diệp Linh đến tiệm chụp ảnh cưới đó. Ông chủ biết chuyện của Liễu Thành nên đã đề nghị hoàn lại toàn bộ tiền.
Nhưng Diệp Linh không nhận, mà lại chọn một bộ trong số những chiếc váy cưới Liễu Thành đã chọn cho cô lúc còn sống, chụp vài tấm ảnh cưới một mình, bỏ trống một vị trí cạnh bên.
Như thể chồng vẫn còn ở bên cạnh, cô khẽ kéo khóe môi, gượng gạo nặn ra một nụ cười.
Những người xung quanh nhìn mà lòng quặn thắt, làm nghề bao năm, đây là lần đầu họ chứng kiến cảnh tượng bi thương và bất lực đến vậy.
Ngay khoảnh khắc nhiếp ảnh gia bấm máy, anh hơi sững người, dụi dụi mắt. Anh nhìn kỹ lại, chỉ thấy một mình Diệp Linh đứng đó. Nhưng vừa rồi, anh rõ ràng đã thấy một bóng người đàn ông mờ ảo đứng cạnh cô. Ảo giác ư?
Lúc Diệp Linh rời tiệm, ông chủ vẫn kiên quyết trả lại một phần ba số tiền cho cô ấy, nói rằng đợi ảnh rửa xong sẽ gửi qua cho Diệp Linh.
Khi bố mẹ Diệp và bố mẹ Liễu đến, tinh thần của Diệp Linh đã ổn định hơn nhiều.
Dẫu vậy, hai bên gia đình khi nhìn thấy cô vẫn không khỏi đau lòng.
Bố mẹ Liễu mắt đỏ hoe, ngấn lệ, nắm lấy tay Diệp Linh: "Con à, vất vả cho con rồi." Vợ chồng Yến Đình Chu nhìn cảnh này, trong lòng càng thêm phần ngậm ngùi xót xa.
Ngay sau Tết Nguyên Tiêu, nhà họ Yến đã chuẩn bị rời Lăng Hà, trong khi hai gia đình Diệp và Liễu tất bật lo hậu sự cho Liễu Thành.
Qua Nguyên Tiêu, vụ án của Liễu Thành sắp đưa ra xét xử nhưng lúc này, nhà họ Hạ, bên bị cáo, lại đang bám riết nhà họ Mạc.
Nhà họ Hạ dường như đoán được con trai mình cả đời này sẽ phải ngồi tù, đến luật sư cũng không mời, đổ dồn sự chú ý vào nhà họ Mạc và Mạc Tiểu Tiểu.
Cứ như thể nhà họ Mạc chính là cái kho tiền để dưỡng già của họ vậy.
Bà Yến thở dài: " Đúng là thế sự khó lường." Yến Thù gật đầu: "Cho nên chúng ta càng phải trân trọng từng khoảnh khắc hiện tại."
Cô bé khẽ siết bàn tay Yến Thanh bên cạnh, thầm nghĩ, phải thật trân trọng những ngày tháng được ở bên chị gái.
Yến Thanh mỉm cười: "Em lại nghĩ vẩn vơ gì thế?"
Yến Thù chỉ khẽ ngả đầu vào vai chị: "Có nghĩ gì đâu ạ."
Ông bà Yến ngồi ghế trước, nhìn cảnh này mà mỉm cười mãn nguyện, tình cảm chị em của hai đứa ngày càng khăng khít và sâu đậm.