Bày Sạp Bói Toán, Bậc Thầy Huyền Học Kiếm Bộn Tiền

Chương 345

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~4 phút

Yến Tu Văn môi mỏng khẽ mím lại, ánh mắt anh sắc bén dừng lại ở hướng Yến Thanh vừa nhìn. Anh nắm bắt được khí tức còn sót lại, một khí tức mang theo ác ý và sự dòm ngó đầy ẩn ý.

"Muộn rồi, lên xe về nhà thôi." Giọng Yến Tu Văn vang lên.

Yến Thù nhìn Yến Tu Văn, rồi lại quay sang Tạ Cảnh Thần. Lúc này mà đi xe của Tạ Cảnh Thần rõ ràng là không còn thích hợp nữa. Khi cô vừa đến, nhóm Tạ Cảnh Thần vừa lấy lời khai xong.

"Tạ Cảnh Thần, nhà bọn mình ở gần đây, chú út mình cũng có mặt rồi, vậy nên không làm phiền cậu nữa đâu. Cậu về sớm nghỉ ngơi đi."

Lúc Yến Thù nói chuyện, khóe mắt theo thói quen hơi cong lên, trông như đang mỉm cười với người đối diện, tạo vẻ thân thiện dễ gần.

Tạ Cảnh Thần khẽ cong môi nở nụ cười hiền hòa: "Được, vậy các cậu về đến nhà thì nhắn tin cho mình nhé."

Yến Thù: "Ừm, cảm ơn cậu." Cô đáp lời, giọng nhẹ nhàng.

"Bạn bè cùng lớp cả, có gì mà khách sáo vậy."

Tạ Cảnh Thần luôn nho nhã lịch sự, cử chỉ hành động đều khiến người khác cảm thấy vô cùng dễ chịu.

Yến Thù không khỏi thầm giơ ngón cái tán thưởng Hách Mẫn trong lòng. Quả nhiên, mắt nhìn người của Hách Mẫn không tệ, ngay cả với bạn học không thân thiết mà cũng chu đáo nhiệt tình như vậy. Ánh mắt Yến Tu Văn dừng lại trên người Tạ Cảnh Thần trong giây lát, mang theo một tia dò xét, rồi đưa Yến Thanh và Yến Thù lên xe, bảo Tiểu Trương lái xe đưa về.

Giọng anh trầm xuống, cất lời dặn dò đầy quan tâm: "Về nhà uống chút gì nóng cho ấm bụng."

Lời này anh nói với Yến Thanh nhưng người đáp lại lại bất ngờ là Yến Thù.

Yến Thù nhoài người ra cửa sổ nhìn Yến Tu Văn, thấy anh không có ý định lên xe, liền hỏi với vẻ tò mò: "Chú út, chú không về nhà ạ?"

Yến Tu Văn nhìn qua vai Yến Thù, ánh mắt dừng trên Yến Thanh đang thắt dây an toàn trong xe, ánh mắt thâm thúy, chậm rãi nói: "Không về."

Yến Thù ngơ ngác quay đầu nhìn lại, phát hiện Yến Tu Văn đang nhìn Yến Thanh một cách chăm chú, lập tức bĩu môi hờn dỗi: "Chú út, chú thiên vị quá đi, lì xì cũng cho chị là nhiều nhất, nói chuyện cũng chỉ nói với chị thôi."

Nghe Yến Thù nói vậy, Yến Thanh đang ngồi trong xe ngước mắt lên, ánh mắt không hẹn mà gặp chạm vào Yến Tu Văn.

Lúc này, Tiểu Trương đã nhấn ga lái xe đi.

Tạ Cảnh Thần đứng đó nhìn theo chiếc xe rời đi, khóe môi hơi nhếch lên. Hôm nay là lần cậu ấy ở gần cô ấy nhất trong bao nhiêu năm qua.... một khoảng cách đủ gần để cảm nhận rõ hơi thở của cô.

Trên đường đi, Tiểu Trương không nhịn được mà thay Yến Tu Văn cằn nhằn như một người anh cả: "Gần đây Vân Thành loạn lắm, nhất là ban đêm. Hai cô đấy, đừng có nghĩ mình may mắn không gặp nguy hiểm, như vậy là quá không an toàn rồi. Thấy tối nay chưa, chẳng phải hai cô đã gặp phải chuyện chẳng lành rồi đó sao?"

“May mà chỉ thấy t.h.i t.h.ể thôi chứ chưa giáp mặt hung thủ, không biết nếu gặp thì còn chuyện gì nữa.”

Anh liếc qua gương chiếu hậu, nhìn hai cô gái ngồi ở ghế sau. Một người trông còn bạo gan hơn cả người kia.

Những cô gái bình thường thấy t.h.i t.h.ể thôi đã sợ xanh mặt rồi, đằng này hai cô ấy ban nãy lại cố nhoài người tới, như thể sợ không nhìn rõ nạn nhân vậy.

Hồi mới vào nghề, nhìn thấy những t.h.i t.h.ể bị hành hạ đến c.h.ế.t như vậy, anh đã mấy ngày không nuốt nổi thịt, cứ thấy là buồn nôn. Mãi đến nhiều năm về sau, khi đã quen mắt rồi mới đỡ hơn đôi chút.

Thế mà hai cô gái trẻ ngồi sau chưa đến hai mươi tuổi, liệu đã từng chứng kiến bao nhiêu cảnh tượng như thế này chứ?

Yến Thù ngồi ở hàng ghế sau, ngược lại còn tò mò hỏi Tiểu Trương: “Anh cảnh sát Trương, bảy người trước đó đã c.h.ế.t như thế nào ạ?”

Khi về Vân Thành, cô ấy chỉ biết là có bảy nạn nhân, nhưng không ngờ tình trạng lại thê thảm đến mức này.

Yến Thanh cũng ngước mắt nhìn Tiểu Trương ở ghế trước. Vốn dĩ cô không phải người tò mò, nhưng vì ban nãy phát hiện số mệnh của người c.h.ế.t đã bị thay đổi, cô lập tức có chút để tâm.

Cảm giác từ trên người nạn nhân, cùng với ánh mắt cô nhìn thấy ban nãy, đều khiến cô bất giác liên tưởng đến vụ người c.h.ế.t bị trấn yểm dưới vườn hồng hai năm trước và vụ mẹ con bị thiêu chết, mắc kẹt trong căn nhà ma ám đó.

Cô có dự cảm chuyện này không hề đơn giản, và kẻ đứng sau lại càng có vấn đề lớn.

Tiểu Trương nhớ lại một chút, nghĩ rằng chuyện này đã lan truyền rầm rộ rồi, trên mạng ảnh chụp tràn lan cũng không còn là bí mật gì, liền trò chuyện với hai cô gái.

Bày Sạp Bói Toán, Bậc Thầy Huyền Học Kiếm Bộn Tiền

Chương 345