Bày Sạp Bói Toán, Bậc Thầy Huyền Học Kiếm Bộn Tiền

Chương 346

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~4 phút

“Có người bị rạch từng nhát d.a.o cho đến khi mất m.á.u quá nhiều mà chết, có người bị sáp làm nghẹt mũi miệng mà c.h.ế.t ngạt... Đủ kiểu tra tấn, c.h.ế.t thảm khốc lắm. Đây cũng là lần đầu tôi gặp vụ án lớn thế này.”

Giết liên tiếp bảy... à không, bây giờ đã là tám người rồi.

Giờ nhớ lại tình trạng thảm khốc của bảy nạn nhân trước đó, Tiểu Trương vẫn thấy da đầu tê dại. Anh không tài nào hiểu nổi sao lại có kẻ biến thái đến mức hành hạ liên tiếp đến bảy, tám người như vậy.

Họ thậm chí còn không dám đoán liệu đã có nạn nhân tiếp theo hay chưa.

Yến Thù tò mò hỏi: “Đã g.i.ế.c nhiều người như vậy rồi mà vẫn chưa tìm được bất kỳ manh mối nào để bắt nghi phạm sao?”

Tiểu Trương lắc đầu: “Trong quá trình điều tra, đồng nghiệp bên chuyên ngành tâm lý tội phạm của chúng tôi đã khoanh vùng được một đối tượng. Khoảng hơn ba mươi tuổi, là một nghệ sĩ có chút tiếng tăm, nhà cửa xe cộ đầy đủ, sống một mình, mọi điều kiện đều khớp. Camera giám sát quanh các hiện trường phát hiện t.h.i t.h.ể cũng ghi nhận xe của anh ta từng xuất hiện, nhưng khổ nỗi không có bằng chứng nào trực tiếp buộc tội nên sau đó đành phải thả người.”

“Khi nhận được tin báo án hôm nay, đồng nghiệp của chúng tôi vẫn đang theo dõi nghi phạm đó, nhưng được biết anh ta suốt thời gian đó đều ở nhà nên nghi ngờ cũng đã được loại bỏ.”

Vụ án này cứ như ruồi không đầu, bay loạn xạ khắp nơi.

Chỉ có thể đặt hy vọng vào việc lần này sẽ tìm thấy chút manh mối nào đó từ camera giám sát.

Tiểu Trương cười khổ: “Nói ra cũng thật mất mặt, điều tra lâu như vậy mà chẳng có chút tiến triển nào, lại phải trông chờ hung thủ tự lộ diện trước camera...”

Lần này họ đúng là đã mất mặt quá rồi.

“Em lại không nghĩ vậy. Bất kể hung thủ tự lộ diện hay không, chỉ cần bắt được hắn, khiến hắn không thể hại người được nữa thì việc bắt bằng cách nào có còn quan trọng không?” Yến Thù vừa nói vừa nhìn sang Yến Thanh.

“Chị ơi, em nói đúng không ạ?”

Yến Thanh khẽ gật đầu: “ Đúng vậy.”

Tiểu Trương khẽ thở dài, bản thân anh lại không nghĩ thông suốt được như một cô bé. ...

Đêm khuya, nghĩ đến chuyện số mệnh của nạn nhân bị kẻ khác thay đổi, Yến Thanh trằn trọc không sao ngủ được. Cô bèn đi ra ngoài khuôn viên biệt thự nhà họ Yến, để cơn gió lạnh thổi qua, lòng miên man hồi tưởng lại những chuyện đã xảy ra trong gần hai năm nay.

Một luồng sáng đột ngột chiếu tới, một chiếc xe chạy ngang qua rồi dừng lại. Cửa kính xe hạ xuống, Đỗ Phong Thanh - người cô đã không gặp suốt hai tháng qua - bất ngờ xuất hiện ngay trước mắt cô.

“Sao em lại ở đây một mình?”

Đỗ Phong Thanh liếc nhìn đồng hồ đeo tay, đã gần một giờ sáng. Anh biết giờ nghỉ ngơi thường ngày của Yến Thanh, giờ này đáng lẽ cô phải ngủ rồi mới đúng.

Gần đây, Đỗ Phong Thanh không hề nhắn tin cho Yến Thanh. Cô đoán là anh bận công việc, nhưng không ngờ anh lại bận đến mức giờ này mới tan làm.

“Anh vừa tan làm à?”

Đỗ Phong Thanh khẽ gật đầu, rồi mở cửa ghế phụ: “Ngoài này lạnh, nếu không ngủ được thì vào xe nói chuyện chút không?”

Cửa xe mở ra, một luồng gió lạnh ùa vào khiến anh không kìm được mà hắt xì một cái. Rõ ràng là anh bị cảm rồi, giọng nói lúc này cũng hơi nghẹt mũi.

Gần đây anh nghỉ ngơi hơi ít nên sức đề kháng có chút giảm sút, chứ bình thường anh ít khi bị cảm lắm.

Yến Thanh hơi do dự rồi cũng lên xe. Cánh cửa đóng lại, ngăn cách cô với hơi lạnh bên ngoài.

Đây không phải lần đầu cô ngồi xe của Đỗ Phong Thanh. Trong xe thoang thoảng một mùi hương lạ, tuy không khó chịu nhưng cô có chút không quen. Có vẻ đây không phải mùi nước hoa xe hơi, mà là mùi tỏa ra từ chính người Đỗ Phong Thanh.

Nhưng bình thường mùi trên người Đỗ Phong Thanh không phải thế này; đó là một mùi thanh mát nhẹ nhàng, giống như mùi cơ thể tự nhiên hòa quyện với hương nước giặt trên quần áo, tạo thành một mùi thơm rất riêng biệt của anh.

“Gần đây anh dùng nước hoa à?”

Đỗ Phong Thanh hơi sững lại, nghiêng đầu nhìn Yến Thanh: “Em ngửi thấy à?”

Bày Sạp Bói Toán, Bậc Thầy Huyền Học Kiếm Bộn Tiền

Chương 346