Anh đưa tay lên ngửi mùi trên người mình, ban ngày anh không để ý lắm nên cứ tưởng mùi đã bay hết rồi.
Yến Thanh khẽ gật đầu: "Vâng."
Đỗ Phong Thanh giải thích, giọng hơi mệt mỏi: "Mấy hôm nay vụ án dồn dập, anh cứ phải đi công tác liên tục nên không kịp chuẩn bị đủ áo sơ mi. Hôm nay lại phải ra tòa, sợ cơ thể có mùi khó chịu nên đành mượn tạm nước hoa của đồng nghiệp xịt một ít."
Đồng nghiệp đó vốn quen dùng mùi nước hoa khá đậm, vừa xịt lên anh đã thấy hối hận ngay lập tức. Mùi nồng gắt quá.
Anh không ngờ Yến Thanh lại tinh ý nhận ra mùi trên người mình như vậy. Ánh mắt anh lộ rõ vẻ mệt mỏi, nhưng đuôi mày lại khẽ nhướng lên đầy tò mò: "Em về Vân Thành khi nào thế?"
Yến Thanh: "Hôm kia."
Đỗ Phong Thanh chợt nhớ tới mấy vụ án mạng xảy ra ở Vân Thành gần đây, liền vội vàng nhắc nhở: "Dạo này Vân Thành không được yên bình cho lắm, buổi tối em tốt nhất nên ở trong nhà cho an toàn."
Yến Thanh khẽ gật đầu. Hơi ấm trong xe xua tan cái lạnh, làm cả người cô dễ chịu hẳn. Cô lấy điện thoại di động ra.
Thấy Yến Thanh mải miết xem điện thoại, tìm kiếm thông tin về những vụ án mạng gần đây ở Vân Thành, anh hiểu rõ cô rất quan tâm đến chuyện này.
Đỗ Phong Thanh lấy từ túi áo khoác ra một bao lì xì, đưa cho Yến Thanh: "Chúc mừng năm mới."
Sau đó, anh lại tháo dây an toàn, với tay lấy từ chiếc túi để đồ ở ghế sau ra một tấm chăn dự phòng thường để sẵn, nhẹ nhàng đắp lên chân Yến Thanh rồi nói: "Anh hơi mệt, chợp mắt một lát. Lát nữa nếu em muốn xuống xe thì gọi anh dậy một tiếng."
Yến Thanh không ngẩng đầu, đáp một tiếng: "Vâng."
Một lúc sau, vai cô đột nhiên nặng trĩu, một cái đầu ấm áp tựa vào. Yến Thanh hơi sững người.
Nghiêng mắt nhìn sang, cô thấy Đỗ Phong Thanh đã ngủ thiếp đi. Dưới mắt anh là quầng thâm đậm, vẻ mệt mỏi lúc nãy đã hiện rõ mồn một. Giờ đây, khi cơ thể được thả lỏng hoàn toàn, anh liền chìm vào giấc ngủ sâu.
Hình như anh bị cảm nên hơi thở có phần nặng nề, từng luồng khí nóng ẩm phả vào chiếc cổ thon dài của Yến Thanh.
Yến Thanh mím chặt môi, cảm nhận hơi thở của Đỗ Phong Thanh phả trên cổ mình, tê tê, nhồn nhột đến lạ, thậm chí có chút ngứa ran. Cô thấy hơi mất tự nhiên, định đưa tay đẩy anh ra, nhưng ánh mắt cô lại lướt qua tấm chăn ấm áp trên đùi và bao lì xì đỏ thắm nằm yên lặng bên cạnh.
Lúc này, cô mới nhớ lại những lời Đỗ Phong Thanh vừa nói, bàn tay vừa định giơ lên bỗng chững lại, không thể hạ xuống được nữa.
Khi hơi thở của Đỗ Phong Thanh ngày càng nặng nhọc, Yến Thanh kéo chăn đắp lên người anh, ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt anh đăm chiêu hồi lâu.
"Chúc mừng năm mới..." Đỗ Phong Thanh mơ màng cảm nhận một đôi môi lành lạnh khẽ chạm nhẹ lên khóe môi mình, theo bản năng khẽ đẩy nhẹ ra xa một chút. Nhưng khi nhận ra người đang ở trước mặt mình chính là Yến Thanh mà anh ngày đêm mong nhớ, anh lại không kìm được mà ôm siết cô chặt hơn, bờ môi cũng tăng thêm lực đạo, hôn sâu hơn.
Hơi thở nóng ẩm quyện vào nhau. Anh thoáng cảm nhận được nhịp tim đập thình thịch truyền đến từ đối phương, từng nhịp, từng nhịp dồn dập...
Cảm giác mất thăng bằng ập đến, đầu Đỗ Phong Thanh chợt giật mạnh một cái, anh lập tức tỉnh giấc hoàn toàn.
Ba giờ sáng, Đỗ Phong Thanh đột nhiên tỉnh giấc. Anh day day mắt, ghế phụ bên cạnh đã trống rỗng. Lúc này, anh mới nhận ra Yến Thanh đã đi rồi.
"Hoá ra chỉ là một giấc mơ..." Anh day day giữa hai lông mày hơi đau nhức, vừa kéo tấm chăn trên người xuống, vừa cầm điện thoại lên mở màn hình. Trên WeChat có một tin nhắn từ lúc hai rưỡi sáng.
Yến Thanh: [ Tôi đi rồi nhé. Thấy anh ngủ say quá nên không gọi.]
Đỗ Phong Thanh định trả lời tin nhắn, nhưng nhìn đồng hồ đã ba giờ sáng, có lẽ cô đã ngủ rồi. Nếu nhắn lại bây giờ sợ sẽ đánh thức cô mất.
Nghĩ vậy, anh lại đặt điện thoại xuống, rồi lái xe rời đi.
Tại biệt thự nhà họ Yến, Yến Thanh đứng bên cửa sổ phòng mình hơn nửa tiếng đồng hồ, mắt dán chặt xuống con đường dẫn vào cổng biệt thự dưới lầu. Đợi đến khi bóng chiếc xe kia đã khuất hẳn, cô mới kéo rèm lại, lên giường đi ngủ.
Một bao lì xì nằm lặng lẽ trên chiếc tủ đầu giường, chưa hề được mở ra.
Đêm đó, Yến Thanh mơ một giấc mơ.
Trong mơ, cô vội vã về nhà, thấy cảnh tượng hỗn loạn: đồ đạc bị lật tung trên sàn. Rõ ràng có kẻ đã đột nhập và lục tung mọi thứ, như đang điên cuồng tìm kiếm điều gì đó.