Yến Thanh nhìn quanh một lượt, chậm rãi nói: "Dạo thêm chút nữa đi, biết đâu lại có thu hoạch bất ngờ."
Vừa bước ra khỏi quán cà phê, cô đã cảm nhận được một luồng khí tức quen thuộc, giống hệt tối hôm qua, đang nhìn chằm chằm vào mình.
Kẻ đó đang ở rất gần đây.
Hai người vào một nhà hàng ngồi xuống. Yến Thù xem thực đơn, giá cả không quá đắt, cũng tạm chấp nhận được.
"Chị ơi, chị muốn ăn gì?" Cô bé đẩy thực đơn qua, nhưng thấy tâm trí Yến Thanh hoàn toàn không đặt ở trên đó.
Trong lòng Yến Thù mơ hồ dâng lên cảm giác bất an, cứ cảm thấy sắp có chuyện gì đó xảy ra.
Trong nhà hàng, ánh mắt Lưu Sùng thỉnh thoảng lại liếc về phía Yến Thanh, ngón tay gã mân mê lá bùa vàng. Đây mới chính là sự hoàn mỹ mà gã luôn theo đuổi. So sánh với cô, mấy con yêu nữ lẳng lơ trước kia chẳng đáng là gì.
Thậm chí không bằng một cọng lông, cùng lắm chỉ để gã luyện tay mà thôi.
Tuyệt tác thực sự của gã sắp ra đời, đến lúc đó, tất cả mọi người sẽ phải chiêm ngưỡng kiệt tác có một không hai của gã.
Sau này, sẽ không còn gì phải hối tiếc.
Ánh mắt gã như đang thưởng thức, nhưng ngoài thưởng thức ra còn có sự tham lam đến ghê tởm. Gã đã quá thành thục trong việc che giấu bản thân, nếu là người bình thường, e rằng lúc này còn chẳng nhận ra mình đang bị theo dõi.
Nhưng lúc này, người bị theo dõi lại là Yến Thanh.
Yến Thanh lần theo ánh mắt đó, đứng dậy giả vờ đi vệ sinh. Ánh mắt cô vô tình lướt qua bàn kia, đối phương lập tức thu lại tầm mắt.
Chỉ trong hai giây ngắn ngủi, Yến Thanh phát hiện người đang nhìn mình nắm chặt một vật gì đó trong tay, cô mơ hồ cảm nhận được một luồng sức mạnh không hề thua kém mình.
Đối diện kẻ đó là một người đàn ông mặc áo len xám, mặt quay về hướng khác, từ góc của Yến Thanh hoàn toàn không nhìn thấy mặt người đó.
Cô cảm nhận được luồng sức mạnh kia chính là tỏa ra từ người đàn ông này.
Đó chính là người mình cần tìm.
Yến Thanh mím nhẹ đôi môi đỏ mọng, đi về phía nhà vệ sinh. Điều mình cảm nhận được, đối phương chắc chắn cũng cảm nhận được.
Vốn tưởng ít nhất phải đi lại ba bốn lần nữa mới gặp được, không ngờ chuyến đi hôm nay lại gặp ngay.
Nếu cô đoán không lầm, người đàn ông cầm bùa vàng kia chính là hung thủ gây ra tám vụ án mạng gần đây ở Vân Thành. Xét theo phản ứng vừa rồi của gã, chắc chắn là đã nhắm vào con mồi mới. Đứng trước gương, Yến Thanh tùy ý rửa tay, chiếc túi đeo chéo trên người, chuỗi lục lạc bên trong khẽ rung lên theo từng cử động.
Cô đưa tay vỗ nhẹ chuỗi lục lạc, khóe môi khẽ nhếch lên. Xem ra chuyến đi Vân Thành này đúng là không uổng công.
Đợi đến khi Yến Thanh đi ra, Thái Mẫn bên kia đã rời đi, chỉ còn lại một mình Lưu Sùng đang ngồi ăn.
Việc người đàn ông kia rời đi vốn nằm trong dự liệu của Yến Thanh.
Chỉ là thực lực của đối phương lại không nhìn thấu được.
Yến Thanh nhìn về phía Lưu Sùng. Lá bùa vàng trong tay gã, cô phải lấy được.
Tại cục cảnh sát, Tiểu Trương đang ăn vội suất cơm hộp, vừa thấy Yến Tu Văn trở về, còn chưa kịp nuốt miếng cơm trong miệng đã vội nói: "Sếp, cô Yến vừa nhắn tin cho tôi, nói rằng những nơi các nạn nhân thường lui tới tiêu tiền, với mức lương của họ thì căn bản không đủ để chi trả, chắc chắn phải có thêm thu nhập ngoài."
Yến Tu Văn khẽ cau mày: "Còn gì nữa không?"
Tiểu Trương lắc đầu lia lịa: "Hết rồi, chỉ nói có vậy thôi ạ."
Những điều này họ đã điều tra được từ trước, nhưng manh mối nhanh chóng bị cắt đứt. Các khoản thu nhập lớn khác nhau mà nạn nhân nhận được đều chuyển từ tài khoản nước ngoài, những tài khoản này hoàn toàn không thể truy vết.
"Sếp, liệu có phải hai cô ấy tự mình đi điều tra không? Nếu không sao hôm nay lại đột nhiên nhắn một tin nhắn như vậy."
Yến Tu Văn vặn nắp bình giữ nhiệt, tu ừng ực gần hết chai nước. Nghe Tiểu Trương nói vậy, anh nhíu chặt mày, giọng hơi trầm xuống: "Kiểm tra xem bây giờ họ đang ở đâu."
Tiểu Trương nghe xong lập tức hiểu ra. Hai cô gái xinh đẹp rạng rỡ thế kia mà lại liều lĩnh tự mình điều tra những chuyện này, lỡ như bị tên hung thủ phát hiện, chẳng phải là tự dâng mình vào miệng cọp sao!?