Bày Sạp Bói Toán, Bậc Thầy Huyền Học Kiếm Bộn Tiền

Chương 353

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~4 phút

" Tôi đi ngay đây!"

Chiều tối, trời đã tối hẳn, hai người đi ra từ trung tâm thương mại, băng qua đường, đi về phía dãy phố buôn bán bên kia với những cột đèn đường đã hỏng hóc từ lâu.

Yến Thù kéo kéo tay áo Yến Thanh, nói nhỏ: "Chị ơi, chị có cảm thấy có ai đó đang bám theo chúng ta không?"

Vừa rồi cô bé đã quan sát xung quanh mấy lần nhưng không phát hiện ra, song cảm giác luôn có người dõi theo họ cứ đeo bám.

Yến Thanh không đáp mà hỏi lại: "Còn nhớ lời chị nói với em trước khi ra khỏi nhà hôm nay không?" Yến Thù sững người, nghiêng đầu nhìn Yến Thanh: "Gì cơ ạ?"

Yến Thanh lấy điện thoại từ trong túi ra, nhét vào tay Yến Thù, ghé tai nói nhỏ với cô bé vài câu.

Yến Thù nắm chặt điện thoại, có chút sợ hãi, tay cô bé cũng run rẩy, nhưng nhìn vẻ mặt điềm tĩnh của Yến Thanh, nỗi sợ hãi lại vơi đi, nhường chỗ cho cảm giác an tâm khó tả.

Cô bé cảm thấy chỉ cần có chị ấy ở đây, dù chuyện gì xảy ra cũng không thành vấn đề lớn.

"Không được, em muốn đi cùng chị." Yến Thù níu c.h.ặ.t t.a.y Yến Thanh, khăng khăng không thể để chị gặp nguy hiểm.

Bố mẹ vất vả lắm mới tìm lại được chị, nếu chị xảy ra chuyện gì... Yến Thù nghĩ thôi cũng thấy hoảng sợ.

Yến Thanh hơi sững lại, rồi khẽ cong môi cười, đưa tay lên từ từ xoa đầu Yến Thù: "Tin chị đi, sẽ không sao đâu."

Chỉ cần lấy được lá bùa vàng đó là có thể xác nhận được vài chuyện.

Còn về tên hung thủ kia, cô vẫn chưa để vào mắt. ...

Khi Yến Tu Văn và đội của mình vừa đến gần trung tâm thương mại, còn chưa kịp tìm được hai cô gái thì đã nhận được điện thoại của Yến Thù, cả nhóm vội vã chạy đến dãy phố buôn bán đối diện trung tâm thương mại.

Trong con hẻm hơi hẹp, Yến Thù mồ hôi lạnh túa ra, ngồi xổm trên mặt đất, tay nắm chặt chiếc điện thoại. "Họ đâu rồi?"

Sắc mặt Yến Tu Văn trầm hẳn xuống, giọng nói lạnh đi vài phần.

Tiểu Trương đứng bên cạnh định nói gì đó nhưng lời đến cổ họng lại không dám mở miệng.

Cô Yến này thật gan lì, đó là hung thủ của vụ án g.i.ế.c người hàng loạt vô nhân đạo, biết rõ mình bị nhắm tới rồi mà còn tự biến mình thành mồi nhử...

Yến Thù chưa bao giờ thấy Yến Tu Văn như thế này, bàn tay đưa điện thoại qua vẫn còn hơi run, vừa nghĩ đến những gì mình nhìn thấy khi trốn trong bóng tối sau khi tách ra, cô bé vẫn chưa hết bàng hoàng.

Tên hung thủ rõ ràng đã phát hiện ra mình, vậy mà vẫn ngang nhiên bắt cóc chị đi!

"Chị nói trong điện thoại có định vị, có thể theo dõi vị trí của chị ấy theo thời gian thực."

Vừa rồi cô bé đã mở phần mềm, vị trí của Yến Thanh liên tục di chuyển, ngay cả bây giờ tốc độ di chuyển cũng ngày càng nhanh, rất có thể cô ấy đã bị đưa lên xe rồi.

Lấy lại được điện thoại, Yến Tu Văn trầm giọng nói với người bên cạnh: "Đưa cô bé về giúp tôi."

"Vâng, sếp!"

Tiểu Trương vội vàng lên xe, lái theo định vị GPS trên điện thoại đuổi theo: "Sếp, lần này hung thủ chắc chắn không chạy thoát được đâu!"

Giọng Yến Tu Văn lạnh lùng: "Lái nhanh lên." Tiểu Trương ngẩn ra, đây đã là tốc độ nhanh nhất có thể rồi.

Ánh mắt Yến Tu Văn tối sầm lại. Nếu chỉ có một mình hung thủ, Yến Thanh có thể ứng phó, nhưng nếu có kẻ đồng lõa...

Nghĩ đến ánh mắt đầy dục vọng ẩn trong bóng tối đêm qua, bàn tay Yến Tu Văn dưới ống tay áo bất giác siết chặt thành nắm đấm.

Anh ta sợ Yến Thanh sẽ khó ứng phó. ...

Lúc này, trên xe, Yến Thanh bị nhốt trong cốp sau, tay chân bị trói chặt, miệng cũng bị nhét giẻ kín mít.

Miếng giẻ rách ám mùi thuốc khó chịu, hẳn là một loại thuốc mê nào đó, nhưng Yến Thanh lúc này lại hoàn toàn tỉnh táo, thứ này căn bản chẳng hề hấn gì với cô.

Đầu ngón tay cô khẽ động, kiên nhẫn dùng lực để nới lỏng, chẳng mấy chốc, dây trói trên tay đã lỏng ra đôi chút, cảm giác khó chịu cũng giảm đi phần nào. Giờ chỉ cần cô ra sức là có thể cởi bỏ.

Trước mắt là một màu đen kịt.

Không biết qua bao lâu, xe cuối cùng cũng dừng lại. Lưu Sùng bật cốp xe, vác Yến Thanh đang giả vờ bất tỉnh ra ngoài.

Bày Sạp Bói Toán, Bậc Thầy Huyền Học Kiếm Bộn Tiền

Chương 353