Ngửi thấy mùi hương hoa cỏ, Yến Thanh cẩn thận hé mắt quan sát cảnh vật xung quanh.
Đây là một khoảng sân, có lẽ là nơi tên hung thủ thường dùng để phi tang xác chết.
Lưu Sùng vác Yến Thanh vào nhà, đi vào một căn phòng rộng rãi, sáng sủa. Trên một chiếc bàn công cụ lớn, bày đủ mọi loại dụng cụ sắc bén, lạnh lẽo.
Yến Thanh bị đặt lên một chiếc bàn. Cô từ từ mở mắt, nhìn quanh, đồng thời lặng lẽ cởi dây trói ở tay và chân. Trong lúc Lưu Sùng đang lau dụng cụ, cô ngồi dậy trên bàn công cụ, khẽ mở môi, giọng nói vang lên trong phòng: "Đây là nơi anh thường dùng để g.i.ế.c người?" Lưu Sùng cứng đờ người, quay phắt lại nhìn, đồng tử co rút mạnh: "Cô... cô tỉnh từ lúc nào..."
Hắn còn chưa dứt lời, cổ đã bị Yến Thanh siết chặt. Lực tay cô bóp nghẹt khiến hắn lập tức ngạt thở!
Tốc độ của Yến Thanh nhanh đến mức khó tin, vừa rồi Lưu Sùng thậm chí không kịp nhìn rõ cô hành động ra sao.
Yến Thanh khẽ lắc nhẹ cổ tay vốn đã tê dại vì bị trói, môi cô mím chặt. Dù vẻ mặt hiện rõ sự khó chịu, nhưng lực tay cô vẫn khẽ buông lỏng, dường như không muốn đoạt mạng hắn: "Đưa lá bùa vàng anh lấy từ tay kẻ đó hôm nay cho tôi, tôi tha cho anh một mạng."
Nhưng Lưu Sùng lúc này, đôi mắt hắn lại dán chặt lấy Yến Thanh, dõi theo từ đôi mắt sắc sảo đến sống mũi cao thẳng, rồi đôi môi, cổ… Ánh mắt ấy tựa như xuyên thấu lớp da thịt, nhìn thẳng vào xương cốt bên trong. Đôi mắt hắn ngập tràn tham lam và một khao khát điên cuồng. Đẹp... Quá đẹp.
Đây chính là nguyên liệu trời sinh mà hắn hằng ao ước tìm kiếm bấy lâu nay.
Yến Thanh nhíu chặt đôi mày thanh tú, buông tay ra, quật hắn ngã văng xuống đất, rồi dùng chân đạp mạnh lên tay Lưu Sùng: "Đưa lá bùa đó cho tôi."
Lưu Sùng bị đạp đến trắng bệch cả mặt, trán hắn toát mồ hôi lạnh nhưng khóe miệng lại nhếch lên nụ cười quái dị: "Thứ đó ở ngay trong túi áo tôi đây, cô tự đến mà lấy đi."
Ánh mắt Yến Thanh rơi trên chiếc áo khoác của hắn. Cô lúc này mới nhấc chân ra, đưa tay xé toạc phăng chiếc áo khoác khỏi người hắn, rồi thản nhiên lấy ra lá bùa vàng được gấp thành hình tam giác từ trong túi áo.
Lưu Sùng đột nhiên ôm chặt lấy chân Yến Thanh, bàn tay hắn cách lớp vải vuốt ve, xoa nắn, tựa như đang âu yếm một vật báu vô giá, miệng hắn không ngừng lẩm bẩm: "Tìm thấy rồi, tìm thấy rồi..."
Yến Thanh cất lá bùa vào túi, trong mắt lóe lên vẻ chán ghét tột độ. Cô nhấc chân đá mạnh một cú, lực đạo kinh người khiến Lưu Sùng văng xa, và đập mạnh đầu vào bàn dụng cụ.
Đau đớn dữ dội ập đến, nhưng trong mắt Lưu Sùng lúc này chỉ còn hình bóng cô gái trước mặt, vẻ điên dại hiện rõ.
“Lột da của mày ra từng chút một, lóc thịt mày xuống từng miếng, xương của mày...” Yến Thanh đâu thèm cho Lưu Sùng cơ hội nói hết lời, một cái tát như trời giáng đã khiến hắn ngất lịm: "Ồn ào."
Cô xoay xoay cổ tay, chỉ cảm thấy lâu rồi không ra tay, cảm giác hơi bị cùn.
Trong lúc Yến Thanh đang thầm chê bai, ánh mắt cô lướt một vòng, cuối cùng dừng lại trên chiếc bàn đầy rẫy dụng cụ.
Đúng lúc đó, cảnh sát cũng lần theo định vị đến được nơi này. Tiểu Trương vẫn còn chút không tin nổi, thật sự dễ dàng bắt được hung thủ đến vậy sao?
Rõ ràng trước đó họ đã vất vả muốn c.h.ế.t cũng không thể tóm được mà.
Cánh cửa bị tông mở, bốn năm người xông thẳng vào, Tiểu Trương dẫn đầu. Vẻ mặt căng thẳng của Yến Tu Văn cuối cùng cũng giãn ra, khi anh chắc chắn xung quanh không còn hơi thở nào khác ngoài Yến Thanh.
Bốn cảnh sát xông vào phòng làm việc, tay vẫn nắm chặt súng, sẵn sàng b.ắ.n hạ hung thủ ngay lập tức.
Nhưng cảnh tượng đập vào mắt lại khiến họ hoàn toàn c.h.ế.t lặng.
Chỉ thấy Yến Thanh đứng cạnh chiếc bàn dụng cụ, không biết từ lúc nào đã kiếm được một sợi dây thừng, trói chặt tên hung thủ lên bàn. Tay cô đeo găng tay, đang cầm một cây dũa nghiên cứu, thậm chí còn ướm thử lên cơ thể của hắn...
“Lột da từng chút một... lóc thịt từng miếng ư?”
Nhìn vẻ mặt đó, rõ ràng cô đang vô cùng nghiêm túc suy tính làm thế nào để tách rời da thịt và xương cốt của hung thủ một cách hoàn hảo và tinh tế nhất.
Nghe thấy tiếng động bên ngoài, Yến Thanh ngước mắt nhìn qua, thấy Tiểu Trương và nhóm người, khóe môi cô khẽ nhếch: "Mọi người đến rồi sao?"
Bốn người lập tức nổi da gà, cảm giác lạnh sống lưng.
Yến Tu Văn từ phía sau bốn người bước lên, ánh mắt anh chạm phải Yến Thanh, liếc thấy hành động lúc này của cô, mày anh khẽ nhíu lại.