Bày Sạp Bói Toán, Bậc Thầy Huyền Học Kiếm Bộn Tiền

Chương 362

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~4 phút

"Chiếc máy tính này của cháu mới dùng chưa lâu đúng không?" Ông chủ loay hoay vài ba lượt, chiếc máy tính lập tức hoạt động bình thường trở lại.

Yến Thanh gật đầu, quét mã thanh toán, thuận miệng đáp: "Hơn một năm ạ."

Ông chủ cười: "Nhìn là biết cháu ít dùng rồi, dùng máy tính thì nên tìm hiểu thêm một chút, mấy cái lỗi màn hình xanh này, thật ra ở nhà tự mình cũng có thể xử lý được."

Yến Thanh lập tức hơi tò mò, sự ham học hỏi của cô trỗi dậy: "Giải quyết thế nào ạ?"

Thấy cô bé trước mặt có vẻ hiếu học, ông chủ cười tủm tỉm: "Thấy ngón tay chú đây không?"

Yến Thanh gật đầu: "Thấy rồi ạ."

Ngón tay ông chủ tiệm sửa chữa đặt lên nút nguồn, chậm rãi nhấn giữ một lúc: "Cứ thế này, tắt nguồn ép buộc rồi khởi động lại, sẽ giải quyết được sáu mươi phần trăm vấn đề rồi."

Yến Thanh: "..."

Dù có cảm giác như bị lừa một vố, nhưng ông chủ trước mặt rõ ràng không hề có ác ý.

"Vậy bốn mươi phần trăm còn lại thì sao ạ?"

Ông chủ cười, bỏ máy tính vào túi cho Yến Thanh. Gặp được một cô bé ngây thơ, đáng yêu thế này, ông không kìm được mà trêu chọc: "Còn bốn mươi phần trăm còn lại ấy à, cháu tìm một cậu bạn trai biết sửa máy tính là được rồi."

Yến Thanh tỏ vẻ đăm chiêu.

Ngay lúc cô vừa thanh toán xong, một dáng người quen thuộc bước vào, khi nhìn thấy cô cũng không khỏi ngạc nhiên.

"Yến Thanh?"

Đỗ Phong Thanh vừa tan sở, còn chưa kịp ăn tối, đang định nhắn tin cho Yến Thanh qua điện thoại, không ngờ tin nhắn còn chưa gửi đi thì đã tình cờ gặp được cô. Anh nhìn chiếc túi đựng máy tính trên tay Yến Thanh: "Đến sửa máy tính à?"

Yến Thanh gật đầu: "Bị màn hình xanh." Đỗ Phong Thanh khẽ gật đầu: "Đợi anh một lát."

Yến Thanh đang định rời đi, nghe anh nói thế, cô liền nán lại trước cửa tiệm chờ một lúc.

Lúc Đỗ Phong Thanh đi ra, trên tay anh cũng cầm theo một chiếc laptop. Anh giải thích: "Máy tính hôm qua bị đổ cà phê vào, không khởi động được nên anh mang đến đây sửa."

Chiếc máy này thật ra đã dùng nhiều năm rồi, đáng lẽ anh cũng nên đổi cái mới. Nhưng vì anh dùng nó từ hồi đại học đến giờ, bên trong lưu rất nhiều tài liệu hữu ích nên dù có đổi máy mới thì anh vẫn phải sao lưu dữ liệu ra trước đã.

Yến Thanh: "Anh không biết sửa máy tính à?"

Đuôi mắt Đỗ Phong Thanh hơi cong lên đầy ý tứ: "Anh học luật mà."

Hàm ý rõ ràng là, một người học chuyên ngành luật như anh thì làm sao lại biết sửa máy tính chứ?

Yến Thanh khẽ cười, không nói gì thêm.

Đỗ Phong Thanh đi bên cạnh cô, liếc nhìn đồng hồ. Mới chín giờ, anh hỏi: "Đi ăn khuya không?"

Yến Thanh lập tức từ chối không chút do dự: "Thôi ạ, muộn quá rồi."

Giờ này mà về ký túc xá, cô đọc sách thêm một lát là phải đi ngủ rồi. Duy trì thời gian nghỉ ngơi khoa học mới có lợi cho bản thân, sau này mới có thể tập trung đối phó với kẻ đã can thiệp vào vận mệnh kia. Dù sao thì đối phương rõ ràng đã nhắm vào cô, cô không thể nào lơ là được. Đỗ Phong Thanh cất điện thoại, khóe môi hơi cong lên: "Anh mời."

Yến Thanh lập tức dừng bước, hỏi: "Ăn ở đâu ạ?"

Đôi mắt đào hoa của Đỗ Phong Thanh lập tức lóe lên ý cười: "Xem em muốn ăn gì, đồ ăn nhanh, đồ nướng hay lẩu?"

Yến Thanh do dự một lát: "Thử đồ nướng đi."

Hai người gọi suất đồ nướng trị giá gần một trăm tệ tại một quán nướng vỉa hè. Lúc ngồi xuống, tiếng ồn ào xung quanh vang lên bên tai: có người đang chơi oẳn tù tì uống rượu, có người say túy lúy than vãn đủ điều bất công ở công ty.

Đỗ Phong Thanh cởi hai cúc áo sơ mi, xắn tay áo lên cao, trông anh không còn nghiêm túc và chỉnh tề như lúc nãy nữa.

Trong môi trường này, Yến Thanh cảm nhận được quá nhiều loại cảm xúc hỗn tạp, đầu óc cô hơi ong ong, phải mất một lúc sau cô mới dần quen được.

"Dạo này môn chuyên ngành thế nào?" Đỗ Phong Thanh chủ động bắt chuyện. Anh nghĩ mãi, hình như cũng chỉ có chủ đề này là dễ bắt chuyện nhất.

Yến Thanh: "Vẫn ổn."

Đỗ Phong Thanh đột nhiên nhớ ra những tài liệu trong máy tính của mình, anh cười nói: "Anh có một ít tài liệu môn chuyên ngành hồi anh còn đi học, để lúc nào đó anh sao chép vào USB rồi đưa cho em. Biết đâu em sẽ cần dùng đến."

Dù sao cũng là chuyện học hành, Yến Thanh khẽ gật đầu, khóe môi khẽ cong lên: "Vậy thì phiền anh quá, cảm ơn anh."

Bày Sạp Bói Toán, Bậc Thầy Huyền Học Kiếm Bộn Tiền

Chương 362