Bày Sạp Bói Toán, Bậc Thầy Huyền Học Kiếm Bộn Tiền

Chương 363

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~4 phút

Đồ nướng nhanh chóng được dọn ra. Yến Thanh thử một xiên thịt cừu trước, khóe mày cô lập tức nhướng lên. Cô ăn hết xiên này đến xiên khác, cứ như thể vừa khám phá ra một thế giới ẩm thực mới mẻ.

Nhìn bộ dạng say mê của cô, Đỗ Phong Thanh bất giác cong khóe môi cười, anh rút hai tờ giấy ăn từ hộp bên cạnh đưa cho cô: "Giấy ăn này."

Yến Thanh thuận tay nhận lấy.

Hai người đang ăn thì nghe thấy tiếng ồn ào từ phía sau vang vọng lại. Dần dần, nó chuyển thành tiếng cãi vã, âm thanh ngày càng lớn, lan cả sang phía bàn họ.

Trong đó có một cô gái sợ đến khóc thút thít, cô bạn bên cạnh thì càng sợ hãi tột độ hơn. Họ đang bị ba tên côn đồ quấy rầy.

Những người xung quanh thấy vậy, dù bắt gặp ánh mắt cầu cứu của hai cô gái, nhưng ai cũng ngần ngại rước họa vào thân.

Yến Thanh khẽ cau mày, cô nghe thấy tiếng chai rượu bị đập vỡ loảng xoảng.

Lúc này, một giọng nữ sắc bén đột ngột vang lên từ phía sau: "Bỏ ngay những bàn tay bẩn thỉu của bọn mày ra!"

Yến Thanh lập tức quay đầu lại nhìn. Cô chỉ thấy một cô gái buộc tóc đuôi ngựa cao gọn gàng, mặc đồ thể thao, ánh mắt toát lên vẻ sắc bén, kiên cường.

Hai cô gái ban nãy như vớ được cọng rơm cứu mạng, lập tức khóc thút thít kêu cứu: "Chị ơi..." Ba tên côn đồ kia thấy còn có một cô nàng cá tính, liền đi về phía cô gái. Nhưng bàn tay hắn vừa đưa ra chưa kịp hạ xuống đã bị một chai rượu đập trúng. Cô gái lập tức khóa tay hắn, thuận thế dùng một đòn qua vai quật ngã hắn xuống đất.

Tên còn lại thấy vậy liền lao tới, nhưng chưa kịp đánh được hai chiêu đã bị cô gái quăng văng ra xa mấy mét.

Khóe mày Yến Thanh khẽ nhướng lên. Sau đó cô mới quay đầu lại, thản nhiên tiếp tục ăn.

Khi một mảnh vỡ chai rượu bay tới, Yến Thanh đang ăn dở xiên nướng, vừa định né tránh thì đã bị cánh tay Đỗ Phong Thanh giơ lên chặn lại.

Một vết cắt dài khiến m.á.u nhanh chóng rỉ ra từ vết thương, kéo dài khoảng năm, sáu centimet từ cổ tay anh. Chẳng mấy chốc, m.á.u đã thấm xuống áo sơ mi, nhuốm đỏ cả phần tay áo trắng tinh.

Yến Thanh khẽ cau mày, quay đầu nhìn lại. Ánh mắt cô trở nên sâu thẳm, khó dò. Tên cầm chai rượu định đập vào cô gái tóc đuôi ngựa, cùng với tên định xông vào giúp sức đồng bọn, chẳng hiểu sao cả hai đột nhiên vấp ngã trên nền đất bằng phẳng. Cả người chúng cắm thẳng mặt vào đống mảnh chai vỡ trên đất, đau đến nhe răng trợn mắt, kêu la thảm thiết.

Không biết ai đã báo cảnh sát, nhưng cảnh sát lập tức có mặt tại hiện trường ngay sau đó.

Lúc họ đến, Yến Thanh không biết lấy từ đâu ra một chiếc khăn tay, cúi thấp mặt, dùng giấy ăn nhẹ nhàng lau vết m.á.u trên tay Đỗ Phong Thanh, rồi cẩn thận băng bó cho anh.

Rõ ràng là bị thương nhưng Đỗ Phong Thanh lúc này lại chẳng có vẻ gì là một người bị thương cả. Vẻ mặt anh rạng rỡ như gió xuân, khóe môi cong lên, ý cười trong đôi mắt đào hoa gần như muốn tràn ra ngoài.

Yến Thanh không ngẩng đầu: "Anh cười gì vậy?”

Khóe môi Đỗ Phong Thanh khẽ cong lên: "Em còn chưa ngẩng đầu nhìn anh, sao biết anh đang cười?"

Yến Thanh lúc này mới ngước mắt nhìn anh một lát, sau đó ánh mắt lại dời về bàn tay, cô thắt chiếc khăn tay trên tay anh thành một cái nơ xinh xắn: "Vậy rốt cuộc anh đang cười cái gì?"

Không phải cô thật sự để ý đến Đỗ Phong Thanh, mà là cảm xúc của anh ấy quá mãnh liệt, căn bản không thể nào làm lơ được.

Ánh mắt Đỗ Phong Thanh rơi trên bàn tay, nơi có một chiếc nơ bướm nhỏ: "Anh chỉ đang cười thôi. Chẳng phải trong trường hợp này, người ta nên sát trùng bằng cồn trước, rồi bôi thuốc, sau đó quấn thêm chút băng gạc sao?"

Cách Yến Thanh băng bó vết thương, anh chỉ từng thấy trên phim ảnh.

"Không cần sao? Vậy tự mình tháo ra đi." Yến Thanh rút hai tờ giấy ăn lau tay, liếc nhìn Đỗ Phong Thanh, lại vô tình chạm phải một ánh mắt chất chứa nhiều cảm xúc khác.

Cách đó không xa, Yến Tu Văn khẽ siết chặt tay, ánh mắt anh ta tối sầm, găm chặt vào cảnh tượng trước mắt.

Khi Yến Thanh nhìn sang, nắm đ.ấ.m đang siết chặt cũng dần thả lỏng, ánh mắt anh ta chợt dịu đi.

Anh ta sải bước về phía hai người, cất lời, giọng điệu xen lẫn chất vấn: "Muộn thế này rồi, sao hai người không ở ký túc xá?"

Rõ ràng là anh ta đang hỏi Yến Thanh.

Đỗ Phong Thanh đứng cạnh, nụ cười thường trực trên môi càng thêm rạng rỡ, nhất là khi tâm trạng đang vô cùng tốt. Khóe miệng anh cong vút, gần chạm đến đuôi mắt: "Chỉ là đang ăn khuya thôi mà, cảnh sát Yến có muốn ngồi xuống dùng bữa chút không?”

Bày Sạp Bói Toán, Bậc Thầy Huyền Học Kiếm Bộn Tiền

Chương 363