Bày Sạp Bói Toán, Bậc Thầy Huyền Học Kiếm Bộn Tiền

Chương 364

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~4 phút

Nụ cười rạng rỡ của anh ta chói mắt Yến Tu Văn đến khó chịu.

Yến Tu Văn khẽ mím đôi môi mỏng, giọng điệu như nhắc nhở nhưng lại chứa đầy gai góc: "Luật sư Đỗ đã bị thương ở tay, tốt nhất đừng ăn mấy món chiên rán dầu mỡ này. Cẩn thận vết thương viêm nhiễm, đến lúc đó lại phiền người khác chịu trách nhiệm..."

Đỗ Phong Thanh chỉ cười nhạt: "Không sao. Tôi đâu phải cảnh sát Yến, chút vết thương nhỏ này không khiến tôi yếu đuối đến mức đó đâu."

Hai người, một bên ôn hòa như nước, một bên cuồng nhiệt như lửa. Vừa đối mặt, không khí đã căng như dây đàn, tựa như họ sinh ra là để đối đầu nhau.

Nghe lời đối đáp, ánh mắt Yến Thanh chợt sâu hơn một chút. Cô nhớ lại người đàn ông vừa nãy, mới bị thương nhẹ đã cứ thế kêu đau không ngừng.

Cô khẽ liếc nhìn Đỗ Phong Thanh, không biết lúc này anh có còn cảm thấy đau không.

Một bên, Đỗ Phong Thanh và Yến Tu Văn vẫn đang đấu khẩu không ngừng. Yến Thanh lại để ý thấy cảnh sát Trương đang dọn dẹp hiện trường cách đó không xa, và đang nói chuyện với cô gái buộc tóc đuôi ngựa. Chẳng biết họ đã nói gì, mà Tiểu Trương trông mặt vô cùng nghiêm trọng.

"Cô là con gái, lại còn trẻ tuổi, sao cứ động một tí là đòi đánh đòi g.i.ế.c người ta thế?"

"Đây là may mà người ta tự ngã vào mảnh kính đấy, chứ không họ mà kiện cô, là cô thua chắc!"

Cô gái tóc đuôi ngựa chẳng mảy may để tâm, thản nhiên đáp: "Chỉ là một tên cặn bã thôi mà. Hắn muốn kiện thì cứ kiện đi. Bao nhiêu tiền chứ tôi đây không trả nổi chắc?"

Thái độ coi thường tiền bạc của cô gái khiến Tiểu Trương không khỏi đau đầu: "Đây là chỉ là vấn đề bồi thường tiền thôi sao?"

"Cô ra tay không kiểm soát, lỡ đánh c.h.ế.t người ta thì sao? Cô có nghĩ chuyện đó sẽ ảnh hưởng đến cả đời mình thế nào không!?"

Có lẽ vì thấy cô gái trước mặt còn quá trẻ, sợ cô ấy đi vào con đường sai trái, Tiểu Trương không nhịn được, lại nói thêm vài câu nghiêm khắc.

Cô gái tóc đuôi ngựa lập tức nhìn Tiểu Trương kỹ hơn, trong ánh mắt hiện lên một vẻ phức tạp khó tả. Từ trước đến giờ, chưa từng có ai nói chuyện với cô ấy như vậy.

Tiểu Trương lắc đầu, thầm thở dài một tiếng: "Họ tên, tuổi tác?"

Cô gái tóc đuôi ngựa liếc nhìn ngón tay anh, thấy không có nhẫn cưới, liền đáp gọn lỏn: "Nhiếp Song, mười chín tuổi, chưa kết hôn."

Tiểu Trương lập tức cao giọng: "Ai hỏi cô chuyện kết hôn hay chưa cơ chứ?”

"Hỏi gì đáp nấy, không hỏi thì đừng có trả lời lung tung."

Nhiếp Song chỉ "Ồ" một tiếng, thái độ có vẻ chẳng mấy để tâm.

Tiểu Trương liếc Nhiếp Song một cái, khẽ thở dài. Sinh viên nữ bây giờ, đúng là người sau đáng gờm hơn người trước. Vốn tưởng cô Yến đã là một trường hợp đặc biệt rồi, không ngờ cô gái trước mắt này mới thật sự là dân có võ. Xe cứu thương vừa mới chở hai kẻ bị mảnh chai bia găm chi chít người đi, tình hình tiếp theo còn chưa rõ thế nào.

Lúc này, cảnh sát đã tìm vài nhân chứng ở hiện trường để lấy lời khai, sau đó mới đưa những người có liên quan đến vụ ẩu đả về đồn.

Tiểu Trương lái xe, thấy sắc mặt Yến Tu Văn hơi trầm xuống, không khỏi dè dặt hỏi: "Sếp, sao sếp lại đưa cả cô Yến và luật sư Đỗ về cùng thế ạ?"

Hai người họ chỉ có mặt ở đó chứ có đánh nhau đâu, làm vậy có vẻ không ổn lắm nhỉ?

Giọng Yến Tu Văn trầm hẳn xuống: "Sao lại không ổn?"

Tiểu Trương lập tức im bặt, lờ mờ cảm thấy sếp đang không vui. Đừng nói là vừa rồi lại cà khịa với luật sư Đỗ rồi nhé?

Lúc ra khỏi đồn cảnh sát, gã đàn ông chỉ bị vài vết bầm tím, rượu đã tỉnh táo hơn nửa. Vừa thấy Nhiếp Song, hắn ta như gặp phải ác quỷ, chỉ muốn chạy trối chết, sợ lại đi theo vết xe đổ của hai kẻ kia mà vào bệnh viện.

Lúc Tiểu Trương tiễn Nhiếp Song ra ngoài, anh còn kịp cảnh cáo miệng gã kia vài câu. Gã liền ba chân bốn cẳng chuồn mất tăm.

Nhiếp Song phủi bụi trên chiếc túi xách, ngẩng đầu nhìn Tiểu Trương, đôi môi đỏ mọng khẽ mở: "Chú cảnh sát vẫn chưa có bạn gái đúng không?"

Nghe vậy, tim Tiểu Trương bất giác nhói đau. Cái giọng chắc như đinh đóng cột này xem, khí chất FA của anh đúng là toát ra từ trong ra ngoài rồi, đến cả trẻ con cũng nhìn ra ngay được.

Anh trầm giọng nói: "Cô có thể về được rồi."

Nhưng Nhiếp Song vẫn đứng yên tại chỗ, đôi mắt sắc sảo nhìn Tiểu Trương chằm chằm, khiến anh bất giác rùng mình.

Anh bất giác lùi lại một bước, thấy vậy, Nhiếp Song liền tiến lên một bước.

Bày Sạp Bói Toán, Bậc Thầy Huyền Học Kiếm Bộn Tiền

Chương 364