Bày Sạp Bói Toán, Bậc Thầy Huyền Học Kiếm Bộn Tiền

Chương 366

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~4 phút

Cô ấy nhớ học kỳ trước, Yến Thanh có tăng giá thì cũng mới lên một trăm tệ, bây giờ tăng nhanh vậy, đã năm trăm rồi ư?

Yến Thanh khẽ nhướng mày: "Cậu khá đặc biệt, phải tăng giá."

Nhiếp Song nghe vậy, nụ cười lập tức bừng sáng trên mặt: "Xem đường tình duyên được không?"

Yến Thanh: "Được."

Nhiếp Song híp mắt: "Vậy tôi xem..."

Ký túc xá

Cao Lăng và Trương Tiêu đứng vây quanh Yến Thanh và Nhiếp Song, tò mò nhìn.

Nhiếp Song nhìn Yến Thanh với vẻ mặt đầy mong đợi, muốn biết Yến Thanh sẽ xem ra được gì.

Yến Thanh cười nói: "Vận tình duyên của cậu khá vượng, nhưng cũng có vài mối quan hệ không đáng tin cậy cần phải tránh. Đương nhiên, những người tốt cũng sẽ xuất hiện, quan trọng là cậu phải tự điều chỉnh tâm lý để nắm bắt lấy cơ hội của mình."

Nhiếp Song lập tức nghĩ đến cảnh sát Trương hôm nay, mắt hơi híp lại: "Có thể xem ra bạn trai tương lai của tôi họ gì không?"

Yến Thanh cười cười: "Cái này không được, thiên cơ bất khả lộ."

Nhiếp Song liền thở dài: "Vậy còn tuổi tác thì sao?"

Họ tên không được thì tuổi tác chắc là được chứ? Thấy Nhiếp Song quả thực rất muốn biết, Yến Thanh đắn đo một lát: "Tuổi lớn hơn, sẽ biết chiều chuộng."

Nghe câu này, mắt Nhiếp Song sáng lên rực rỡ: " Tôi cũng thấy vậy, phải lớn tuổi hơn mới biết chiều chuộng!"

Cao Lăng và Trương Tiêu đứng bên cạnh nhìn nhau. Từ lời của Nhiếp Song, họ nghe ra là trong lòng cô ấy đã có người rồi nên nghe gì cũng tự động áp hết vào người đó.

Yến Thanh cười cười không nói gì, nhớ lại quẻ bói cho Tiểu Trương vào năm kia.

Phú bà này chẳng phải đã tự tìm đến cửa rồi sao?...

Lúc này, Tiểu Trương vừa về đến nhà, đang ăn mì gói thì hắt xì một cái. Cậu rút tờ giấy ăn, dụi dụi mũi thì có điện thoại gọi tới.

"A lô? Mẹ, mẹ vẫn chưa ngủ ạ?"

Giọng mẹ Trương vang lên từ đầu dây bên kia: "Dì hai con hôm nay gửi cháu gái sang đây quậy tưng bừng. Con bé đó thông minh lanh lợi lắm nhé, cứ đòi mẹ kẹo, mẹ chơi với nó cả buổi tối, giờ làm sao mà ngủ được!"

Tiểu Trương vừa nghe lập tức đoán được câu tiếp theo.

Mẹ Trương: "Đây mà là cháu gái ruột của mẹ thì tốt biết mấy. Tiếc là mẹ không có phúc phận đó, haizz."

Một tiếng thở dài não nề, nghe đến mức tai Tiểu Trương sắp đóng kén luôn rồi. Mẹ Trương tiếp lời: "Mẹ cũng đâu có bắt con phải đẻ ngay đứa cháu, con chỉ cần tìm bạn gái thôi cũng được mà... Haizz."

Tiểu Trương ngoáy tai, bật loa ngoài điện thoại, đặt lên bàn: "Mẹ, có chuyện gì mẹ cứ nói thẳng đi."

Mở đầu lòng vòng thế kia, rõ ràng lời muốn nói thật sự vẫn chưa thốt ra.

Mẹ Trương lập tức nói ngay: "Dì hai con ấy à, lại giới thiệu cho con một người nữa rồi. Cô này làm ở doanh nghiệp nhà nước đấy, người lại thông minh. Chẳng phải con muốn tìm người có tiền sao, người này chắc chắn con sẽ thích."

"Ngày kia gặp mặt nhé?"

Tiểu Trương thở dài thườn thượt, bát mì gói đã sạch bách: "Vâng ạ, mẹ cứ gửi địa chỉ và thời gian cụ thể cho con."

Bà Trương lập tức hài lòng cúp máy, rồi nhanh chóng gửi ảnh, thông tin liên lạc của cô gái kia qua WeChat cho con trai.

Đúng lúc Tiểu Trương vừa định mở xem ảnh thì một tin nhắn khác bất ngờ hiện lên.

Nhiếp Song: [Cảnh sát Trương, anh ngủ chưa?]

Lúc này, Trương Nhất Hiền mới chợt nhớ ra hôm nay mình đã kết bạn WeChat với một cô sinh viên sở hữu khí chất mạnh mẽ và bùng nổ.

Tiểu Trương: [Có việc gì?]

Nhiếp Song đang nằm trên giường ký túc xá. Cô nhận được tin nhắn khi đang mải chọn quần áo, định bụng sắm sửa vài bộ đồ trưởng thành, quyến rũ, sau đó sẽ đi uốn tóc xoăn sóng lớn. Cô thầm nghĩ, làm vậy chẳng phải là đã "lớn" thật rồi sao?

Nhiếp Song: [Em muốn lưu tên anh. Cảnh sát Trương, xin hỏi tên đầy đủ của anh là gì ạ?]

Anh ấy trả lời rất nhanh: [Trương Nhất Hiền.]

Nhiếp Song nhướng mày, ngón tay khẽ gõ lên màn hình điện thoại: [Trùng hợp ghê nhỉ?]

Nhiếp Song: [Tên chúng ta thật có duyên.]

Ở đầu bên kia, Trương Nhất Hiền im lặng một lúc, rồi chuyển về giao diện trò chuyện ban nãy. Anh tự nhủ, thôi thì cứ kiếm bạn gái cho xong chuyện.

Tìm bạn gái giàu có – điều này đã trở thành tiêu chí hàng đầu mà nhà họ Trương đặt ra cho Trương Nhất Hiền. Vì lẽ đó, suốt hai năm nay, anh ta buộc lòng phải tham gia những buổi xem mắt. Cô nào cô nấy cũng toàn túi hiệu, hàng hiệu từ đầu đến chân, vẻ hào nhoáng đó thật sự khiến anh đau cả đầu.

Bày Sạp Bói Toán, Bậc Thầy Huyền Học Kiếm Bộn Tiền

Chương 366