Thật ra anh cũng chẳng nhất thiết phải tìm người có tiền. Mấy năm trước, anh kiên quyết từ chối xem mắt, cho rằng hôn nhân nhất định phải xuất phát từ tình yêu, mà tình yêu thì cần có duyên phận, chẳng thể nào cưỡng cầu.
Bị ép đi xem mắt liên tục, anh từng buột miệng nói một câu rằng, anh muốn tìm một "phú bà" để đỡ phải phấn đấu ba mươi năm.
Vốn tưởng câu nói đùa này có thể chấm dứt tất cả các buổi xem mắt về sau, ai ngờ bà dì hai kia có mối quan hệ rộng thật sự, kiểu người nào cũng có thể tìm và giới thiệu cho anh, đúng là khiến anh phải mở rộng tầm mắt.
Hai năm nay, tuổi cũng đã không còn trẻ, anh cũng lười tranh cãi với bố mẹ ở nhà. Dù sao thì, cũng chỉ là ăn một bữa cơm xã giao mà thôi.
Anh ngáp dài một cái, rồi đứng dậy đi tắm rửa.
Trong khi đó, ở đầu bên kia, Nhiếp Song mãi không thấy Trương Nhất Hiền hồi đáp tin nhắn, cô thầm nghĩ: [Có phải mình nói thẳng quá rồi không?]
Cô lặng lẽ chuyển màn hình điện thoại, trang cá nhân của anh chuyển đến tấm ảnh kia, khóe môi cô cong lên một nụ cười tinh quái. Lớn đến từng này rồi, đây là lần đầu tiên có người dùng giọng điệu trách mắng như thế để quan tâm đến cô.
Dáng vóc này, đúng là cực phẩm. ...
Vào một cuối tuần hiếm hoi được nghỉ, Yến Thanh vốn định ra sân thể dục để dựng gian hàng bán đồ, nhưng lại bị hai cô bạn cùng phòng lôi kéo đến quán cà phê. Cao Lăng và Trương Tiêu thi nhau than trời kể khổ: "Cái cô Mẫn Hinh đó, bọn tớ chịu hết nổi rồi! Bọn tớ đã bảo cô ta làm slide thuyết trình từ đống tài liệu đã sắp xếp đâu ra đó, để bọn mình còn rà soát lại xem có cần chỉnh sửa gì không. Thế mà nó cứ viện cớ bận việc câu lạc bộ, chẳng có thời gian động tay vào. Bọn mình vừa phải tự tìm kiếm tài liệu lại vừa phải bổ sung, thật sự quá sức!"
Trương Tiêu bĩu môi: "Bao nhiêu tài liệu đều do bọn tớ tự tìm, cũng chẳng thấy cô ta chủ động hỏi han tiến độ hay góp ý gì cả."
Rõ ràng là nhóm bài tập bốn người, mà cứ hệt như chỉ có ba người phải gánh vác vậy!
Yến Thanh nghe hai cô bạn than thở với vẻ mặt ủ ê thì chỉ biết cười bất đắc dĩ. Cô khẽ xoay chiếc laptop từ trước mặt Cao Lăng về phía mình: "Để tớ tìm nốt cho, cậu nghỉ ngơi một lát đi."
“Cậu cứ nhăn nhó mãi thế kia, chẳng mấy mà thành bà cô già khó tính mất thôi.”
Nghe vậy, mặt Cao Lăng càng méo xệch thấy rõ: "Mấy hôm nay tớ thức đêm 'cày' một bộ phim dở tệ, tức c.h.ế.t đi được! Nam chính tệ hại đến mức đó mà nữ chính vẫn chấp nhận quay lại, tội nghiệp nam phụ của tớ quá chừng..."
“Nếu là tớ, tớ đã đá bay nam chính ngay từ đầu rồi.”
Cao Lăng thở dài thườn thượt: "Chỉ cần nam phụ này xấu trai đi một chút thôi, tớ đã không tức giận đến mức này rồi."
Trương Tiêu bật cười khúc khích. Cô biết bộ phim mà Cao Lăng đang "cày" gần đây bị cộng đồng mạng chửi tơi tả, ai nấy cũng đòi gửi d.a.o lam cho biên kịch, người người đều muốn nhập hồn vào nữ chính để thay đổi cốt truyện.
Yến Thanh ngồi bên cạnh tủm tỉm cười.
"Yến Thanh?"
Một giọng nữ trong trẻo vang lên.
Yến Thanh và các bạn nhìn theo hướng giọng nói, thấy Nhiếp Song đang bước tới. Cô nàng đã thay đổi kiểu tóc, phong cách ăn mặc cũng hoàn toàn khác, lại còn trang điểm rất tinh tế, nhìn qua suýt nữa họ không nhận ra.
Sau khi Nhiếp Song ngồi vào chỗ trống, Cao Lăng chăm chú nhìn mái tóc xoăn bồng bềnh của cô, tò mò hỏi: "Kiểu tóc xoăn này cậu làm ở tiệm nào thế? Trông đẹp quá đi mất!"
Làm tóc xoăn ai cũng sợ bị "dừ", nhưng kiểu sóng lớn này của Nhiếp Song trông rất hợp, lại còn giúp khuôn mặt cô trông thanh tú hơn hẳn.
Nhiếp Song cười nhẹ, lấy từ trong túi xách ra một chiếc thẻ thành viên: "Tớ toàn làm tóc ở tiệm này thôi."
Cao Lăng vừa nhìn đã thấy xót xa cho cái ví: "Tiệm này chỉ cắt tóc thôi đã mấy trăm tệ rồi, cậu lại còn có thẻ thành viên nữa thì phải tốn bao nhiêu chứ!"
Trước đây cô từng muốn cắt tóc, tìm hiểu trên mạng mãi mới biết đến tiệm này. Nó được đánh giá gần như không có điểm chê, vừa có thể làm tóc lại vừa có thể làm đẹp, nhưng giá cả thì đúng là đắt cắt cổ.
Cô hoàn toàn không ngờ Nhiếp Song lại thường xuyên đến đó làm tóc, lại còn sở hữu cả thẻ thành viên.
Thẻ thành viên của tiệm này chắc cũng phải có giá trị cả ngàn tệ chứ chẳng ít ỏi gì!
Nhiếp Song: "Cũng bình thường thôi. Nếu cậu muốn đi, lần sau chúng mình cứ đi cùng, dùng thẻ của tớ mà quẹt. Trong đó có cả điểm tích lũy đấy."
Nhiếp Song cười nhẹ.
Cao Lăng lập tức cảm thấy tim mình đau nhói. Cô có cảm giác như đang bị các "phú bà" vây quanh, cả thế giới này toàn là người giàu, chỉ trừ mỗi mình cô ra!
Đúng lúc này, Yến Thanh chợt thoáng thấy một bóng hình quen thuộc. Người đó đẩy cửa bước vào, đi thẳng về phía góc quán và cuối cùng ngồi xuống chiếc bàn ngay trước mặt họ.