Bày Sạp Bói Toán, Bậc Thầy Huyền Học Kiếm Bộn Tiền

Chương 368

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~4 phút

Nếu cô không nhớ lầm, người đang ngồi ở chiếc bàn đó là một phụ nữ.

Nhiếp Song ngồi bên cạnh rõ ràng cũng nhìn thấy. Trực giác của một người phụ nữ mách bảo cô rằng, tám phần người đó đang đi xem mắt.

Cô nàng khẽ chọc nhẹ vào mu bàn tay Cao Lăng, nói nhỏ: "Chúng mình đổi chỗ ngồi không?"

Lúc này, tâm trí Cao Lăng đang đặt hết vào chiếc thẻ thành viên kia, nên Nhiếp Song nói gì cô cũng chỉ cười tủm tỉm gật đầu mà thôi.

Vừa ngồi vào vị trí của Cao Lăng, Nhiếp Song đã có thể nghe rõ mồn một cuộc trò chuyện giữa Tiểu Trương và cô gái anh đang xem mắt. Yến Thanh lướt nhìn cảnh tượng trước mắt, khẽ nhếch môi đầy thích thú, chẳng buồn bận tâm đến tài liệu nữa mà thong thả ngồi xem "kịch" hay.

"Anh là Trương Nhất Hiền?" Một giọng nữ nghe có vẻ hơi kiêu kỳ vang lên.

Tiểu Trương khẽ gật đầu: "Chào cô, cô Từ Dung."

Từ Dung cẩn thận đánh giá người đàn ông đối diện từ đầu đến chân. Ngoại hình anh ta không quá xuất sắc, cô ta vẫn ưu tiên những chàng trai da trắng, trông thật gọn gàng và tinh tế.

Tuy nhiên, người đàn ông này trông chiều cao và vóc dáng cũng tạm ổn, miễn cưỡng đạt yêu cầu.

"Nghe nói anh làm việc ở cục cảnh sát à?" "Ừm."

Tiểu Trương chỉ khẽ "Ừm" một tiếng, đang cố gắng tìm kiếm chủ đề mới thì lại bị Từ Dung cắt ngang bằng một câu hỏi khác.

"Vậy lương của anh chắc cũng ổn định nhưng chắc không cao lắm nhỉ?"

Tiểu Trương cười nhẹ: "Không cao, đủ ăn đủ tiêu thôi."

Từ Dung thoáng chút thất vọng. Lúc này, màn hình điện thoại của cô ta sáng lên, cô ta trả lời hai tin nhắn rồi lại nhìn Tiểu Trương, hỏi: "Anh có nhà, có xe chưa?"

Tiểu Trương khẽ lắc đầu: "Xe thì chưa có, nhà thì ở Vân Thành chưa có, quê thì có một căn..."

Từ Dung nghe vậy lập tức tỏ vẻ không vui. Người giới thiệu cho mình kiểu gì thế này, ở Vân Thành nhà còn chưa có, nhà ở quê thì nghe qua đã biết đáng giá bao nhiêu?

Nói nhà ở quê, ai mà chẳng có.

Cô ta bĩu môi, vẻ mặt khó chịu thấy rõ, vừa nhìn điện thoại nhắn tin với người khác, vừa nói: "Vậy nếu kết hôn, chắc chắn phải mua nhà ở Vân Thành trước khi cưới, dù sao cũng cần phát triển mà. À mà, tiền trợ cấp nhà ở của các anh có cao không?"

Tiểu Trương: "Cũng được, không cao lắm."

Sắc mặt Từ Dung lúc này mới khá hơn một chút, ngón tay nghịch chìa khóa xe trên bàn, nhìn chằm chằm Tiểu Trương một lúc: "Anh không có gì muốn hỏi tôi à?" Tiểu Trương lắc đầu: "Hiện tại thì chưa."

Ánh mắt cậu lướt qua chiếc điện thoại đối phương đặt trên bàn. Từ lúc ngồi xuống đến giờ, Từ Dung này đã nhìn điện thoại không dưới năm lần, chắc là đang nhắn tin, nét mặt còn thoáng ý cười.

Từ Dung gật đầu, vuốt lại mái tóc dài: "Bên nhà tôi ấy, tiền thách cưới là sáu trăm nghìn nhưng anh phải mua nhà trước đã, xe thì không vội."

Anh lo được không?"

"Bên tôi thì của hồi môn có thể mang theo một phần ba số tiền thách cưới."

Tiểu Trương nhấp một ngụm cà phê: "Nếu phải mua nhà mua xe thì tiền thách cưới chắc chắn không lo nổi sáu trăm nghìn."

Cậu mới đi làm được mấy năm, vừa phải mua nhà, mua xe, lại còn sáu trăm nghìn tiền thách cưới. Giá nhà ở Vân Thành cao ngất ngưởng, chỉ phí sinh hoạt cũng đắt đỏ, có bán thân đi cũng không đủ tiền.

Anh chỉ là công chức nhà nước lương ổn định, đâu phải tội phạm trong tù mà kiếm tiền nhanh thế được. Anh làm công việc đàng hoàng mới vài năm, thật sự không thể xoay ra nhiều tiền đến thế.

Từ Dung nghe xong, sắc mặt lập tức trở nên khó coi: "Anh không nhà, không xe, tiền thách cưới cũng không lo nổi, sao còn dám đi xem mắt hả?"

Cô ta lập tức có cảm giác bị người giới thiệu lừa gạt, sao lại giới thiệu cho mình loại người này, còn bảo điều kiện tốt nữa chứ?!

Thậm chí còn chẳng bằng gã bạn trai hiện tại của cô ta, người cũng đang trả góp mua nhà.

Tiểu Trương lại không hề tức giận, thấy màn hình điện thoại cô ta lại sáng lên. Lần này là cuộc gọi WeChat, trên màn hình hiện hai chữ "Bé Yêu" cùng một trái tim.

Anh mỉm cười đầy ẩn ý: "Cô Từ, có vẻ điện thoại cô đang reo kìa."

Từ Dung liếc nhìn điện thoại, rồi bắt gặp nụ cười của người đàn ông đối diện, cô ta chợt có cảm giác như bị nhìn thấu tâm tư, sắc mặt càng thêm khó coi: "Liên quan quái gì đến anh, đồ nhà quê nghèo kiết xác! Không có tiền còn bày đặt đi xem mắt, đúng là lãng phí thời gian của tôi!"

Bày Sạp Bói Toán, Bậc Thầy Huyền Học Kiếm Bộn Tiền

Chương 368