Cô ta xách túi, đứng dậy định bỏ đi.
Tiểu Trương vẫn bình tĩnh uống cà phê, không hề tỏ ra bực bội.
Nhưng Từ Dung vừa đứng dậy đã bị người khác chặn đường.
Nhiếp Song sừng sững chắn đường, ánh mắt sắc lẹm nhìn Từ Dung: "Cô không biết phép tắc ăn nói à? Người ta đi xem mắt thì đã sao, có ép cô phải cưới đâu mà cô lại mở miệng chửi mắng om sòm ở đây?"
Tiểu Trương hơi sững người, ban đầu chưa nhận ra đây là ai nhưng nghe giọng nói liền nhớ ra, là cô sinh viên trường Vân Đại kia.
Cách ăn mặc của cô hoàn toàn khác lạ so với lần trước. Mái tóc dài uốn sóng bồng bềnh nhẹ nhàng ôm lấy khuôn mặt, càng làm nổi bật ngũ quan vốn đã xinh đẹp tinh xảo như một búp bê sứ.
Có điều, trông cô ấy lại càng trẻ hơn.
Từ Dung nghe vậy, cơn tức lập tức bốc lên đầu: " Tôi đi xem mắt gặp phải đồ dở hơi nói vài câu thì sao, liên quan gì đến cô?"
Nhiếp Song tức đến bật cười: "Còn nói người khác dở hơi à, tôi thấy cô mới giống đồ dở hơi đấy!"
Ánh mắt cô ấy dừng lại trên chiếc túi người phụ nữ đang đeo, rồi nhếch mép cười khẩy: "Chê người ta không có tiền, cô giàu có lắm sao, mà lại đeo túi hàng giả thế kia?"
Nghe vậy, sắc mặt Từ Dung tái đi: "Cô nói linh tinh gì thế, túi của tôi là hàng thật, cô biết gì mà nói bậy!"
Nhiếp Song nhếch mép, thong thả cầm chiếc túi hiệu của mình từ ghế bên cạnh lên, đuôi mắt khẽ cong thành một nụ cười mỉa: "Cái túi của tôi đây mới đúng là hàng thật, giá niêm yết tại cửa hàng chính hãng cũng phải hơn hai trăm nghìn tệ. Còn cái của cô... khóa đã bong tróc sơn, đường kim mũi chỉ thì lệch lạc hoàn toàn so với hàng thật. Cô mua hàng nhái cao cấp ở đâu vậy, chỉ cho tôi chỗ để tránh với?"
Ánh mắt của những người xung quanh lập tức đổ dồn về phía họ. Một chiếc túi thì khó nói nhưng đặt hai chiếc cạnh nhau, sự khác biệt lập tức lộ rõ.
Từ Dung tức đến nghẹn lời, mặt đỏ bừng, cầm cốc cà phê trên bàn định hất vào người Nhiếp Song! Nhiếp Song sững sờ, theo phản xạ nhắm mắt giơ tay lên đỡ. Cô ấy cảm giác cả thế giới như chao đảo, nhưng không hề có cảm giác nóng ẩm bỏng rát như tưởng tượng. Thay vào đó, một mùi hương nước giặt nam tính, thơm nhẹ thoang thoảng xộc vào mũi, và một bàn tay vững chãi đã giữ chặt lấy cốc cà phê.
Nhiếp Song từ từ mở mắt ra, ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy đường quai hàm sắc nét của anh. Chàng trai đã ôm trọn cô vào lòng, che chắn kỹ lưỡng, hứng trọn cốc cà phê kia.
Cốc cà phê vừa đổ xuống, những người xung quanh lập tức xúm lại hóng chuyện.
Yến Thanh và nhóm Cao Lăng cũng đứng bật dậy.
Chứng kiến cảnh tượng trước mắt, cảnh sát Tiểu Trương mà họ từng gặp vài lần đang che chắn trước mặt Nhiếp Song. Cả cốc cà phê hắt hết vào lưng anh, song anh vẫn che chắn kỹ lưỡng cho Nhiếp Song. Cao Lăng bỗng cảm thấy như vừa hóng được một tin cực sốt dẻo.
Bảo sao Nhiếp Song đột nhiên lao ra như vậy, hóa ra là đã để ý đến cảnh sát Tiểu Trương rồi. Chẳng trách tối hôm đó còn nói gì mà vận đào hoa, Yến Thanh còn bảo người lớn tuổi hơn sẽ biết cách chiều chuộng.
Cao Lăng cười mỉm chi đầy ẩn ý, thích thú hóng kịch vui. Cô ấy khoái những màn kịch tình cảm sến súa như thế này lắm, y như xem phim chiếu trên màn ảnh đời thực vậy.
Từ Dung nghiến răng đặt cốc xuống, sao cô ta lại không hiểu ra được chứ. Cái người đột nhiên chạy ra chỉ trích mình một tràng rõ ràng là bạn gái nhỏ của tên họ Trương này. Cô ta định nổi cơn tam bành tiếp thì đúng lúc này, chuông điện thoại WeChat lại réo vang.
Đứng phía sau, Cao Lăng liếc thấy, liền kêu lên: "Chị ơi, hóa ra chị đã có bạn trai rồi à!?"
Mọi người nghe vậy, đồng loạt đổ dồn ánh mắt về phía Từ Dung.
Từ Dung gắt lại: "Có bạn trai thì đã sao!"
Cao Lăng liền đổi giọng mỉa mai: "Có bạn trai rồi mà còn chạy đi xem mắt, hình như không ổn lắm đâu nhỉ?"
Bị bao nhiêu người nhìn chằm chằm, Từ Dung bắt đầu thấy mất mặt. Cô ta gắt: "Liên quan gì đến cô." Cô ta xách túi, cố chen qua đám đông định chuồn đi thì đúng lúc thấy một người đàn ông trẻ tuổi đang cầm điện thoại, ánh mắt dõi về phía này, rõ ràng đã chứng kiến toàn bộ sự việc.
Anh ta mím chặt môi, nhìn thẳng vào Từ Dung: "Đây là cái mà em nói với anh là đi mua sắm quần áo với bạn thân sao?"
Mặt Từ Dung trắng bệch: "Anh nghe em giải thích..."