Bày Sạp Bói Toán, Bậc Thầy Huyền Học Kiếm Bộn Tiền

Chương 370

Chương:0%Toàn bộ:0%Thời gian:0:00Ước tính:~4 phút

Nhưng lúc này, anh ta đã hiểu quá rõ. Cô bạn gái trước mắt đây, từ đầu đến cuối chỉ biết cân đo đong đếm thiệt hơn, ngay cả chuyện kết hôn cũng chỉ tìm cách tốt nhất cho bản thân.

Hóa ra, anh ta chỉ là một trong vô số lựa chọn của cô ta mà thôi.

"Không cần giải thích gì nữa, chúng ta chia tay. Em cứ tiếp tục đi xem mắt, đừng bận tâm đến anh."

Anh ta sầm mặt, sải bước rời khỏi quán cà phê. Nhóm bạn đi cùng cũng vội vàng đuổi theo sau.

Từ Dung cuống quýt, vội vàng đuổi theo. Chứng kiến một màn kịch lớn như vậy, Cao Lăng đã uống cạn ly cà phê, tấm tắc khen: " Đúng là đời còn kịch tính hơn phim, có khi phim cũng chẳng dám dựng kịch bản thế này."

Trương Tiêu đứng cạnh cũng đầy cảm thán: "Chẳng thế mà người ta nói đời như kịch."

Nhiếp Song đỏ bừng mặt, cố gỡ mình khỏi vòng tay anh cảnh sát Tiểu Trương, cảm giác mặt mình nóng ran.

Cô ấy chưa bao giờ đứng gần người đàn ông nào như vậy, cảm giác như hơi thở vấn vít mùi hương đặc trưng của anh, không hề khó chịu, ngược lại còn hơi gây nghiện.

Nhìn cô gái có vẻ đang xấu hổ trước mặt, trong lòng Tiểu Trương chợt dâng lên cảm giác phức tạp. Mình trông cũng bình thường, điều kiện tàm tạm, còn Nhiếp Song trước mắt đây, vừa xinh đẹp rạng rỡ, dáng chuẩn, lại thông minh và giàu có, rốt cuộc cô ấy thích mình ở điểm nào?

Cậu nghĩ mãi không ra. Nếu mình là con gái, chắc chắn sẽ không thèm để ý đến bản thân mình rồi.

Cậu cởi chiếc áo khoác ướt sũng ra, đang định gọi nhân viên lấy túi đựng thì ai ngờ, áo vừa cởi ra đã bị cô gái nhỏ trước mặt giằng lấy.

Nhiếp Song cảm thấy mặt hơi nóng, ôm chặt lấy chiếc áo, chẳng sợ cà phê dính vào bộ đồ mới trên người, cố tỏ ra bình tĩnh: "Cảm ơn anh đã đỡ cà phê giúp em. Áo này em sẽ giặt giúp anh, xong sẽ trả lại."

Tiểu Trương hơi do dự. Dù sao cũng là áo của mình, chuyện này cũng vì mình mà ra, đưa áo cho một cô gái trẻ giặt hộ, việc này có vẻ thân mật quá.

"Không cần đâu, anh tự giặt được."

Cậu nói rồi định lấy lại áo.

Cao Lăng và Trương Tiêu đứng cạnh thấy thế, liền xúm lại, tíu tít hỏi han Tiểu Trương: "Anh cảnh sát Trương, lâu lắm rồi không gặp anh nhỉ."

- Đúng đó, chuyện năm ngoái bọn em còn chưa kịp cảm ơn anh tử tế. Em thấy lúc nãy anh chẳng ăn gì mấy, hay là gọi thêm đồ ăn đi, bọn em mời anh nhé!

Bầu không khí nhiệt tình bao trùm lấy Tiểu Trương. Lời từ chối còn chưa kịp nói ra, Nhiếp Song đã ôm áo chạy biến mất dạng. Tiểu Trương: "..."

Cậu nhìn hai cô gái đang cười đắc ý trước mặt, vẻ bất đắc dĩ hiện rõ trên mặt, rõ ràng là "cùng một giuộc".

Yến Thanh đứng xem kịch từ đầu đến cuối, thấy Tiểu Trương nhìn mình, cô nhún vai, vẻ mặt tỉnh bơ như thể muốn nói: [Chuyện này không liên quan đến tôi.]

Tiểu Trương khẽ thở dài, chỉ tay vào ba người trước mặt: "Mấy đứa này... Đúng là tinh nghịch thật."

Nhưng khi chỉ đến Yến Thanh, cậu lại không nói được lời nào.

Trong mắt cậu, Nhiếp Song là một cô gái muốn gì được nấy, việc cô ấy thích anh căn bản là điều không thực tế.

Tình cảm của con gái mới lớn phần nhiều chỉ là cảm giác lạ lẫm nhất thời, bốc đồng.

Bây giờ thì đ.â.m đầu vào, đợi khi sự mới mẻ qua đi, thứ còn lại chỉ là một mớ bòng bong.

Mình cũng không còn trẻ, chưa đến mức hồ đồ.

Nếu mình coi đó là thật mà đ.â.m đầu vào, lỡ sau này Nhiếp Song hối hận, người đau khổ nhất, người không thoát ra được chỉ có một mình anh.

Nhận thấy những suy nghĩ phức tạp của Tiểu Trương, Yến Thanh khẽ nhếch môi, nụ cười ẩn chứa nhiều hàm ý.

Chẳng phải trước kia còn muốn tìm phú bà sao, giờ người ta tự tìm đến tận cửa rồi, sao lại nhát gan thế này?...

Về đến ký túc xá, Cao Lăng nằm trên giường cười khúc khích: "Không ngờ người Nhiếp Song thích lại là anh cảnh sát Tiểu Trương."

Trương Tiêu ngồi cạnh dùng ngón tay đếm: "Anh cảnh sát Tiểu Trương tốt mà, người đáng tin cậy, nhiệt tình, phân biệt đúng sai rõ ràng, quan trọng nhất là còn tạo cảm giác an toàn tuyệt đối."

Nhiếp Song thích anh ấy cũng không có gì là lạ.

Cao Lăng chớp mắt: "Tớ chỉ ghen tị với cảnh sát Tiểu Trương thôi, phú bà tự động dâng đến tận cửa, vậy là có thể bớt đi hai mươi năm phấn đấu."

"Mặc dù trông anh ấy có vẻ không muốn lắm."

Bày Sạp Bói Toán, Bậc Thầy Huyền Học Kiếm Bộn Tiền

Chương 370