"Cậu và Thanh Thanh thế nào rồi, bây giờ đang ở đâu?"
Lúc Trương Tiêu gọi, điện thoại của Yến Thanh tắt máy, còn điện thoại của Cao Lăng thì liên tục không liên lạc được.
Cao Lăng thở phào nhẹ nhõm: "Các cậu không sao là tốt rồi, tớ và Thanh Thanh đang định..."
Cô ấy nói đến Yến Thanh, vừa đúng lúc quay người lại nhìn, liền sững sờ tại chỗ.
Chỉ thấy một người không biết đã xuất hiện từ lúc nào ở phía sau, ôm chầm lấy Yến Thanh vào lòng. Vẻ mặt anh ta hoảng hốt, trên trán còn lấm tấm mồ hôi lạnh, rõ ràng là đã chạy một mạch không ngừng nghỉ đến đây. "Đỗ Phong Thanh..."
Yến Thanh gọi khẽ, giọng hơi nghèn nghẹn, rồi nhẹ nhàng thoát ra khỏi vòng tay anh.
Lúc này Đỗ Phong Thanh vẫn còn thở hổn hển. Trái tim đập thình thịch ban nãy, giờ đây khi nhìn thấy người trước mắt bình an vô sự, cuối cùng cũng đã tìm lại được nhịp đập bình thường.
Anh thở dốc, giọng hơi trầm xuống. Nghìn lời muốn nói nghẹn lại nơi cổ họng, cuối cùng chỉ còn thốt ra được một câu: "Em không sao là tốt rồi."
Đôi mắt đào hoa ấy giờ đây chỉ ánh lên hình bóng duy nhất của cô gái trước mặt.
Yến Thanh hơi thất thần. Đôi mắt nhìn mình lúc này dần dần trùng khớp với đôi mắt trong ký ức vừa thoáng qua.
Mọi người đều vội vã chạy ra ngoài, chỉ muốn tránh xa nguy hiểm. Ngay cả Hà Nhu – người vốn luôn tìm cách lấy lòng Tô Triệt, thừa hiểu rằng nếu lúc nãy cứu Tô Triệt, nhà họ Tô sẽ nợ cô ta một món nợ ân tình lớn. Dù không thể bước chân vào nhà họ Tô, đây cũng sẽ là một khoản báo đáp không hề nhỏ, dù sao cũng là ơn cứu mạng.
Thế nhưng, đứng trước món lợi khổng lồ, Hà Nhu vẫn không dám mạo hiểm, chỉ lo bảo toàn tính mạng, mặc cho ngày thường Tô Triệt đối xử với cô ta không hề tệ.
Đó chính là bản chất con người.
Thế nhưng, cũng là một con người, Đỗ Phong Thanh lại chạy ngược về phía này. Trước mắt là biển lửa ngút trời, đầu anh đầm đìa mồ hôi, không hề do dự một giây nào.
Vào khoảnh khắc đó, Yến Thanh mới nhận ra Đỗ Phong Thanh thật lòng yêu thích cô, một tình cảm sâu đậm dường như không cần bất cứ lý do nào.
Trái tim cô không hiểu sao lại trỗi lên một cảm giác nghèn nghẹn khó tả.
Họ nhìn nhau thật lâu. Ánh mắt của Đỗ Phong Thanh quá đỗi nồng nhiệt, Yến Thanh khẽ dời ánh mắt, lấy trong túi ra một gói khăn giấy rồi đưa cho anh: "Lau mồ hôi đi."
Đỗ Phong Thanh khẽ "Ừ" một tiếng, nhận lấy gói khăn nhưng lại không vội lau đi những giọt mồ hôi trên trán. Ánh mắt anh vẫn dán chặt lấy Yến Thanh, như thể chỉ cần lơ là một khắc, cô gái trước mặt sẽ tan biến. Ngay khi lao tới đây, anh đã trải qua cảm giác hoảng loạn chưa từng có, cứ như sắp đánh mất một người vô cùng quan trọng đối với mình.
Cảm giác này vừa thân thuộc lại vừa lạ lẫm.
Ở đầu dây bên kia, Trương Tiêu gọi liên tục mấy tiếng, Cao Lăng mới giật mình bừng tỉnh khỏi cảnh tượng trước mắt. Cô ấy che miệng điện thoại, vừa lùi dần ra xa vừa kích động thì thầm: "Này cậu ơi, đàn anh Đỗ chạy tới đây rồi!!"
"Anh ấy vừa ôm Thanh Thanh chặt cứng, vẻ mặt căng thẳng tột độ... Á á á á!"
Cao Lăng gần như không kìm được cảm xúc, cứ như thể người đang được ôm là chính cô vậy.
Cô ấy tự nhủ chắc hẳn lúc này chẳng ai hiểu nổi tâm trạng của mình. Thanh Thanh dấn thân vào hiểm nguy để cứu người, Đỗ Phong Thanh lại bất chấp tất cả để lao vào hiểm nguy vì cô. Hai con người không màng đến sự an nguy của bản thân như thế này, quả thực là trời sinh một cặp rồi!
Giờ phút này, Cao Lăng thậm chí chỉ muốn kiếm một cái khóa, khóa chặt hai người họ lại với nhau ngay lập tức.
Một tiếng sau, hiện trường hỗn loạn cuối cùng cũng dần lắng xuống. Theo thống kê sơ bộ, có tám người thiệt mạng, mười lăm người bị thương nặng và ba mươi tám người bị thương nhẹ.
Sau cùng, mọi việc cũng đã tạm lắng xuống. Khi Yến Tu Văn trở lại, ánh mắt anh ta vội vã tìm kiếm bóng dáng Yến Thanh khắp lượt. Cứ tưởng cô đã rời đi, nào ngờ lại thấy cô đang lặng lẽ đứng bên vệ đường cách đó không xa.
Mãi đến khi anh ta đến gần hơn mới phát hiện ra, vẫn còn Đỗ Phong Thanh đứng phía sau, trông thật gai mắt.
"Chưa về trường à?"
Có lẽ vì vừa rồi phải chạy đôn chạy đáo nên giọng Yến Tu Văn lúc này hơi trầm đục, khàn đặc.