Yến Thanh nhận ra quần áo anh ta đã chẳng còn sạch sẽ như lúc ban đầu, mặt mũi lấm lem bụi bẩn, ống tay áo rách toạc, dính cả chút m.á.u thịt, thế mà bản thân anh ta lại chẳng hề để tâm đến.
"Đợi bạn cùng phòng về cùng."
Đang nói chuyện, Cao Lăng đã vẫy tay về phía xa. Từ phía đó, Trương Tiêu và Du Chu đang rảo bước tiến về đây.
Vốn dĩ muốn để cặp đôi này có chút không gian riêng tư nhưng xảy ra chuyện thế này, dù là cặp đôi ngọt ngào đến đâu cũng chẳng còn tâm trạng để mà thân mật, mà chỉ muốn nhanh chóng trở về ký túc xá. Ngày thường, Yến Tu Văn và Đỗ Phong Thanh mà chạm mặt nhau thì chắc chắn sẽ khích bác nhau vài câu. Nhưng trong hoàn cảnh hôm nay, hai người họ lại hòa hợp đến lạ kỳ.
Yến Tu Văn nhìn sang Đỗ Phong Thanh, phía sau, Tiểu Trương vẫn đang gọi người.
"Phiền luật sư Đỗ giúp đưa mọi người về Vân Đại an toàn. Rất cảm ơn anh."
Ánh mắt Đỗ Phong Thanh khẽ liếc nhìn Yến Thanh, tức khắc trở nên dịu dàng lạ thường: "Khách sáo rồi, đó là việc tôi nên làm mà."
Lời nói là dành cho Yến Tu Văn, nhưng ánh mắt anh ta lại chỉ hướng về Yến Thanh.
Trước khi rời đi, Yến Thanh khẽ liếc nhìn Yến Tu Văn rồi dặn dò: "Anh tự mình chú ý an toàn nhé." Yến Tu Văn gật đầu đáp: "Về đến ký túc xá thì nhắn tin cho anh."
Nhìn bóng lưng của Yến Thanh và những người khác dần khuất xa, sắc mặt anh ta tối sầm lại. Đúng lúc này, Tiểu Trương ghé sát lại gần thì thầm: "Sếp ơi, sao tôi cứ có cảm giác anh đang nuôi con nít thế nhỉ?"
Yến Tu Văn liếc cậu một cái đầy cảnh cáo: "Cậu có ý kiến gì à?"
Tiểu Trương vội vàng lắc đầu lia lịa, nào dám có ý kiến chứ.
Chỉ là cô Yến đã lớn rồi, năm nay cũng mười chín tuổi rồi chứ, sao sếp cứ quản cô ấy như học sinh cấp hai thế không biết.
Nhưng mà sao lần nào có vụ án lớn, cô Yến Thanh cũng có mặt thế nhỉ, thật là lạ lùng quá đi. Chẳng lẽ trên người cô Yến có một thứ từ trường đặc biệt nào đó, cứ nơi nào có cô ấy là y như rằng sẽ có người c.h.ế.t sao?
Trong lòng Tiểu Trương thầm nhủ, tuyệt đối không được lại gần cô Yến quá mức.
Trên đường về Vân Đại, Yến Thanh cách lớp vải túi xách mà nhẹ nhàng vỗ về chiếc chuông nhỏ bên trong. Kể từ khi vụ nổ xảy ra, chiếc chuông cứ rung lên không ngừng, đầy bất an. Nếu chỉ là một vụ cháy nổ thông thường, nó sẽ không báo động một cách dữ dội như vậy.
Nơi đó vừa rồi có nhiều người thiệt mạng đến vậy, lại không hề cảm nhận được một tia sát khí nào, vụ nổ lại diễn ra hoàn toàn bất ngờ, thật sự quá đỗi kỳ lạ.
Yến Thanh thậm chí còn tự hỏi trong lòng, liệu có kẻ nào đang cố tình tạo ra những vụ tai nạn quy mô lớn như vậy, có lẽ là nhằm thu lợi gì đó cho bản thân từ những chuyện này.
Cô từng đọc được trong một cuốn sách cổ về ghi chép về một loại công pháp tu luyện dựa vào việc hút dương khí của người khác để duy trì sự sống, giúp giữ gìn thanh xuân vĩnh cửu, trường sinh bất lão. Nhưng một khi đã khởi đầu thì không cách nào dừng lại, buộc phải liên tục hút lấy dương khí.
Cùng lúc đó, sinh lực của kẻ bị đoạt dương khí cũng sẽ dần suy kiệt. Bằng cách này, người tu luyện có thể thay đổi vận mệnh của người khác, hoặc tự mình cưỡng ép cải biến số phận, thậm chí còn có thể thu phục vong hồn để sai khiến.
Chính vì lẽ đó mà môn công pháp này bị thiên hạ khinh bỉ. Yến Thanh chưa từng tận mắt chứng kiến ai tu luyện nó, nhưng giờ đây, cô nghi ngờ rằng kẻ đã luyện môn công pháp ấy đang lẩn trốn trong màn đêm ở Vân Thành, bí mật gây ra những biến động đáng ngại.
Đưa mọi người về đến dưới tòa ký túc xá, thấy Yến Thanh vẫn còn thất thần, Đỗ Phong Thanh mỉm cười hỏi: "Em đang suy nghĩ gì vậy?"
Từ khi trở về từ hiện trường vụ tai nạn, anh đã nhận thấy cô cứ mãi thẫn thờ, không biết đang vướng bận điều gì. Vẻ mặt nghiêm trọng, đôi mày chau chặt đến mức khiến anh nhìn mà không kìm được lòng muốn đưa tay vuốt nhẹ, làm phẳng đi những nếp nhăn lo âu ấy cho cô, nhưng cuối cùng vẫn cố kìm nén.
Cao Lăng và Trương Tiêu đã lên ký túc xá. Yến Thanh vẫn đứng dưới chân tòa nhà, ngước nhìn Đỗ Phong Thanh. "Hôm nay anh cứ thế chạy thẳng đến đó, không sợ bản thân gặp nguy hiểm sao?" cô hỏi.
Nơi xảy ra hỏa hoạn, đặc biệt là các quán ăn, thường tiềm ẩn nguy cơ cháy nổ liên tiếp, thậm chí là lần thứ ba.